Bóng Tối Là Ánh Nắng, Soi Sáng Một Ý Nghĩ

03/04/202113:56:00(Xem: 2647)
minhhoa01
Minh họa Đinh Trường Chinh



Đường xa, rồi độ chừng sắp hết, ông đi một mình. Trời vào mùa thứ năm: mùa cuối cùng hơi thở.

Mùa này hoàng hôn là bình minh đón tử thi, mặt trăng là mặt trời của bóng, và đại dương là gương soi của mây.

Nắng chiều tắt dần, vẫn chưa cảm giác linh hồn. Truyền thuyết đời sau an ủi bầy tim run rẩy. Khi gió thổi mất trống rỗng sẽ trở thành trống không.

Ông bước đi, hiểu rõ, không nơi đến.

Chỉ một lần ngủ lạnh, lẻ loi bên lề.

Không người già nào không nghe tiếng cõi chết, hăm dọa, dụ dỗ, quyến rũ.

Hoặc cầu xin hèn như cóc nhái ễnh ương.

Hoặc cam chịu như heo bò gà vịt bị đồ tể.

Hoặc lặng thinh hiền triết như kiến và sâu trùng.

Tự nhiên thôi, tuổi già, một hôm sẽ chuyện trò với chết.

Khi mặt trăng làm mặt trời nửa khuya.  Tất cả mọi thứ cần đảo ngược. Con người đã sai từ sơ sinh. Nhân loại đã lầm từ tiền sử. Chúng ta thật sự không biết mình là ai?

Sự thật ở bên kia sự sống. Nó không có tai nghe. Không có miệng nói. Chỉ lộ diện trong hơi thở cuối cùng.

Ông hiểu, đã đến lúc cần phải chết. Chỉ có người chết mới hiểu rõ sự sống và sự thật giả trang ra vẻ bí mật.

Mở mắt chờ. Hồi hộp. Nghi ngờ. Kích thích. Miên man.

Rẽ lối vào nghĩa trang, lúc này, bóng tối là ánh nắng.

Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.