Hôm nay,  

Nhà Ông Huie

04/09/202110:55:00(Xem: 3338)

 


Trời đang nóng nực oi bức, không khí căng như trong nồi áp suất, rừng cây im phăng phắc không một tí lay động, dù là những cái lá tận ngọn. Thế rồi bầu trời bất chợt kéo mây vần vũ dần dần chuyển sang xám xịt, những giọt nước lắc rắc rơi xuống. Thời tiết những ngày tháng sắp chuyển mùa thất thường quá đỗi, chợt nắng chợt mưa, lúc nóng hầm hập khi thì chợt dịu như thể mùa thu đã về. Thời tiết như vậy làm cho con người cũng uể oải mệt mỏi theo. Với Steven thì những khi cảm thấy uể oải thì chỉ cần chạy bộ vào dặm là lập tức khỏe khoắn ngay. Steven vốn bản chất là con người hoạt động, ít khi nào chịu ngồi yên.

 Chiều nay Steven chạy bộ ở cung đường quen thuộc ở trong công viên này, cả công viên này rộng đến hai trăm mẫu tây. Trước đây nó vốn là điền trang của nhà họ Huie Reynald. Điền trang này có từ trước cuộc nội chiến năm xưa, sau này gia tộc họ Huie Reynald hiến tặng lại cho quận để làm công viên. Steven vẫn thường chạy bộ ở đây, có thể nói là Steven thuộc cả khu này như lòng bàn tay, thậm chí nhắm mắt Steven vẫn có thể đi khắp các lối mòn trong công viên. Steven đến đây mỗi tuần, vui cũng đến, buồn cũng tới, không buồn không vui cũng ghé chơi. Chiều nay vừa chạy được hai dặm thì trời đột nhiên chuyển mưa, mặc dù trước đó không có dấu hiệu gì sẽ có mưa, tin thời tiết cũng chẳng bảo có mưa, ấy vậy mà mưa đã xảy ra. Steven chạy hết tốc lực về hướng hàng hiên của ngôi nhà để trú mưa Hàng hiên ngôi nhà khá rộng, có một để một bộ xích đu và hai cái ghế bập bênh. Ngôi nhà trắng xinh xắn, kiến trúc kiểu thời thuộc địa vẫn còn giữ nguyên vẹn, dù đã tu bổ sửa sang nhiều lần. Steven đứng tựa ban công nhìn quanh quất, đột nhiên thấy cái ghế bập bênh chuyển động như thể có người đang ngồi, lúc đâu Steven không thấy lạ, nhưng chừng giây lát là chột dạ ngay:

“Quái lạ, sao cái ghế tự nhiên bập bênh?” nghĩ thế rỗi Steven quan sát xem thử gió hay có lực nào tác động vào không, tuyệt nhiên không có gì tác động vào cả, gió hiu hiu rất nhẹ không thể làm cho hai cái ghế lắc lư được. Bây giờ thì Steven thấy hơi rờn rợn, quay qua nhìn thẳng vào hai cái ghế thì nó ngưng hẳn lại. Từ bên trong ngôi nhà ánh đèn chợt tắt sáng mấy lần. Steven dán mắt qua lớp cửa kiếng, bên trong cảnh vật bày trí vẫn bình thường, những con thú nhồi bông bày biện khắp nơi. Ngôi nhà của ông Huie năm xưa giờ đã là một phòng trưng bày những tiêu bản các loài động vật và thực vật của vùng đất này.

 Một con cú to lớn màu trắng, đột nhiên quay đầu nhìn Steven, đôi mắt nó tròn đen như hai hột nhãn, cứ như ai đó gắn vào cái mặt bẹt của nó, cái nhìn lạnh tanh mà xoáy vào lòng người ta. Steven nổi da gà, nỗi sợ bắt đầu len lỏi từng tế bào, luồng sóng lạnh lan tỏa từ thần kinh trung ương đi khắp thân. Steven thoáng nghĩ: ”Con cú  nhồi bông không thể cử động được? mình đã nhìn nó bao nhiêu năm nay rồi cơ mà”. Lòng tự nhủ nhưng vẫn nán lại xem thử sao, vả lại trời bắt đầu mưa to nên không thể ra bãi đậu xe được. Steven cũng có ý nghĩ hay là mình hoa mắt hoang tưởng? Có khi nào vì chạy bộ mệt lại gặp thời tiết xáo trộn nên sanh ảo giác chăng? Không cần nghĩ ngợi lâu, trước mắt Steven thấy rõ mồm một, con rắn đen với những khoanh vằn vện to bằng cườm tay, nó đang trườn và quấn quýt quanh cành cây khô, nơi mà nó được định vị vào từ lâu. Mắt nó cũng đen nhưng cái màu đen bóng và hun  hút như lỗ đen, cái lưỡi nó phì phò le ra dài và chẻ hai. Trông con rắn đầy vẻ đe dọa. Steven lùi lại một chút, chỉ trong phút chốc là tất cả những tiêu bản rắn khác đồng loạt ngo ngoe vung vít  dường như chúng muốn thoát khỏi những cái giá trưng bày.

 Steven thật sự sợ, lùi tí nữa thì dừng vì nếu lùi nữa thì vượt ra khỏi mái hiên và sẽ ướt mưa. Trời mưa to như trút nước, bầu trời đen kịt, nước mưa ào ạt xối xả, gió thổi rần rật, gió cuốn nước mưa quất những luồng roi ràn rạt, sấm động ầm ì vọng xuống rền rĩ, những lằn chớp rạch trên nền trời, những tia chớp phóng thẳng xuống đỉnh đồi xa xa. Một con quạ đen to lớn bay vần vũ kêu quang quác đậu trên mái nhà. Steven nổi gai ốc cùng mình, giờ thì nó biết chắc là không phải hoang tưởng hay ảo giác, giờ này cả công viên không có một bóng người, từ hàng hiên này đến bãi đậu xe cũng khá xa. Steven toan chạy ra xe, theo thói quen, nó thọc tay vào túi quần để lấy chìa khóa để khởi động máy xe từ xa, khốn thay, túi quần trống trơn, mấy ngón tay chạm phải đùi của mình, thì ra túi quần bị rách từ khi nào mà Steven không biết, và chìa khóa xe đã rơi tự khi nào. Steven bấn loạn lên, cái sợ xâm nhập tâm tư, tay nó bắt đầu run rẩy, môi lắp bắp:” Chết tiệt, sao lại đễnh đoảng để rơi chìa khóa xe thế này!”. Giây phút thật cân não, biết tính sao đây? Đứng lại thì ghê quá mà chạy ra xe thì không có chìa khóa xe, trời thì mưa như trút nước. Còn quýnh quáng chưa biết làm sao thì ánh đèn trong căn nhà lại chớp tắt liên hồi, qua ánh sáng chớp tắt ấy, Steven thấy bóng dáng một người đàn ông đứng tuổi, mặc bộ complet đuôi tôm kiểu quý tộc thời xa xưa, bộ mặt như làm bằng sáp, bộ ria rậm rạp nhưng tỉa tót cẩn thận, hai chóp ria cong vút lên, bộ râu rìa dày và dài. Cái bóng người đàn ông ấy nhìn Steven chằm chặp. Steven vốn quen biết với mấy người phụ trách ở công viên này đã lâu, chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này, khi không lại xuất hiện trong căn phòng trưng bày những tiêu bản động thực vật ở đây? Cái bóng dáng người đàn ông này có vẻ quen quen, dù không nhớ ra nổi. Nỗi sợ đang làm cứng người nhưng Steven liên tưởng ngay “Đất cũ người xưa”. Steven chợt nghĩ đến tấm biển lịch sử của Huie Reynald có ghi tiểu sử và hình ảnh ông Huie mà Steven đã đọc và thuộc lòng. Không còn nghi ngờ gì nữa, co giò chạy thục mạng, mặc cho nước mưa quất vào mặt, mặc cho sấm đì đùng trên đầu. Steven quyết phải chạy ra tới bãi đậu xe cho bằng được, mọi việc tới đâu thì tới chứ không thể đứng trú mưa ở hàng hiên này. Chạy không ngoái đầu lại nhưng cảm giác rờn rợn như thể cái bóng ông già có bộ ria mép cong vểnh ấy vẫn ở sau lưng, Một con nai phóng vụt qua trước mặt Steven, làm cho Steven phải khựng lại, xa xa một quãng bên tay phải là khu nhà kho bằng gỗ to lớn lù lù, ngày thường nó  vẫn ở đó, rất hiền hòa thân thuộc, nó đã trải qua bao mưa nắng dãi dầu tháng năm. Nó đơn sơ nhưng đầy nét dâu bể hằn in. Nó  dễ gây thích thú và thiện cảm cho những người hoài cổ, ấy vậy mà giờ trông nó dễ sợ và đầy đe dọa như thế. Nó đen kịt to lù lù dưới ánh chớp lóe lên, những máy móc nông cụ bỏ hoang hoen rỉ hàng trăm năm nay. Steven và bao người khác cũng từng ngồi lên chiếc máy cày này để chụp hình, tất cả quen thuộc đến độ nhắm mắt cũng mô tả đúng từng chi tiết, ấy vậy mà giờ sao trông dễ sợ và kinh khủng quá. Cắm đầu chạy mà Steven  thấy chiếc máy cày ấy vung cái giàn lưỡi cày lên thật cao, nó hoạt động được sau khi bỏ chỏng chơ ngoài trời hàng trăm năm, dường như nó đuổi theo và muốn bổ xuống đầu mình, nó muốn cày nát mình ra. Vẫn chạy không ngừng, nước mưa ràn rạt trên mặt không kịp gạt đi, bãi đậu xe đã gần lắm rồi, cả bãi xe vắng teo, chỉ còn có mỗi xe của Steven mà thôi. Trời đất tối sầm, một tia chớp rạch nát bầu trời, phóng xẹt xuống mặt đất, qua ánh chớp, chiếc xe màu xám bạc quen thuộc nằm dưới làn nước mưa xối xả. Steven hy vọng tới được xe và vào được bên trong là ổn, Steven hoảng quá nên quên khuấy đi là chìa khóa xe đã đánh rơi rồi, dấn thêm vài mươi bộ nữa, Steven chụp được tay nắm cửa xe và giật thật mạnh, cửa xe trơ trơ. Steven quýnh quáng giật cửa xe vừa gào to:” Mở cửa. Mở cửa, làm ơn mở ra” tiếng gào của nó tan loãng trong tiếng mưa dông ào ạt, nước mưa cuốn trôi đi, gió thổi bạt giọng và tiếng sấm ùng oàng không ngừng nghỉ làm cho tiếng gào tan loãng trong âm thanh đầy uy lực đó. Càng hoảng loạn, càng giật cửa xe, trong khi ấy chiếc máy cày đang lừ lừ tiến lại gần. Chiếc máy cày hoen rỉ gần như mục nát hết các bộ phận, thế mà nó vẫn lặng lẽ lù lù lết đến, giàn lười cày đã gãy vài lưỡi, trông nó như hàm răng lởm chởm cái còn cái mất của người già, cái thế của nó có lẽ muốn bổ ập xuống. Steven bấn loạn tột độ, vẫn giật mạnh cửa xe dù nó trơ trơ.

 Một tia sét phóng xuống bãi xe, kế là tiếng sấm kinh hồn rền cả đất trời. Ánh sáng trong ngôi nhà ông Huie vẫn chớp tắt liên hồi, nó thấp thoáng hiện trong màn mưa trắng trời, những tia chớp dường như nối tiếp ngôi nhà với nền trời đen thẫm kia. Ánh sáng chớp liên hồi, bóng dáng người đàn ông mặc complet với bộ ria mép vểnh đứng sát cửa kiếng nhìn y chằm chặp. Sau lưng người đàn ông ấy là cả một bầy cú vọ vỗ cánh, ngúc ngoắc cái đầu, trông chúng như những con rối đang diễn trên sân khấu. Steven há hốc mồm nhìn cảnh tượng đằng sau khung cửa kiếng ấy. Cái sợ làm cho nó cứng đơ cả người và đứng sững dưới cơn mưa, ngay khoảnh khắc ấy, chiếc máy cày bổ sập dàn lưỡi cày xuống đầu  . Nó hét lên với tất cả sự kinh hoàng và sức lực có được.

 Steven choàng tỉnh, mở mắt ra thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên hiên, khu vườn đang rộn ràng với tiếng chim muông. Bất giác Steven nhìn vào trong nhà ông Huie, những con chim cú và rắn nhồi bông vẫn bất động trên giá định vị, Hình ông Huie trên bảng tiểu sử vẫn ở trên tường,  nhìn ra xa xa ngôi nhà kho vẫn lặng lẽ dưới nắng ở giữa mảnh đất trống, xung quanh là những cỗ máy nông cụ rỉ hoen với thời gian.  


TIỂU LỤC THẦN PHONG

Ất Lăng thành, 09/2021

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Biết bao nhiêu bài viết về Mẹ, công ơn sinh thành, hy sinh của người Mẹ vào ngày lễ Mẹ, nhưng hôm nay là ngày Father’s Day, ngày của CHA, tôi tìm mãi chỉ được một vài bài đếm trên đầu ngón tay thôi. Tại sao vậy?
Hôm nay giống như một ngày tựu trường. Đơn giản, vắng một thời gian không ngồi ở lớp học, nay trở lại, thế là tựu trường. Ngày còn bé, mỗi lần nghỉ hè xong, lên lớp mới, trong lòng vừa hồi hộp vừa vui sướng. Có bao nhiêu chuyện để dành chờ gặp bạn là kể tíu tít. Nhưng bên cạnh đó là nỗi lo khi sắp gặp các thầy cô mới… Mỗi năm đều có ngày tựu trường như vậy, nói chung là khá giống nhau, trong đời học sinh. Nhưng cái ngày tựu trường này thật quá khác. Người ta nhìn nhau không dám cười, không dám chào hỏi. Sự e dè này, dường như mỗi người đã được tập luyện qua một năm. Một năm “học chính trị” trong cái gọi là hội trường mà tiền thân là cái rạp hát.
Cái tên Michelin không xa lạ gì với chúng ta. Vỏ lốp chiếc xe tôi đang dùng cũng mang tên Michelin. Sao hai thứ chẳng có liên quan chi lại trùng tên. Nếu tôi nói chúng tuy hai mà một chắc mọi người sẽ ngây người tưởng tôi… phiếm.
Phi là một người bạn đạt được những điều trong đời mà biết bao người không có. Là một tấm gương sống sao cho ra sống để chết đi không có gì hối tiếc. Là một niềm hy vọng cho sự tử tế vốn ngày càng trở nên xa xỉ ở nước Mỹ mà tôi đang tiếp tục sống.
Có một lần đó thầy kể lại chuyện rằng, thầy có một phật tử chăm chỉ tu học, đã hơn 10 năm, theo thầy đi khắp nơi, qua nhiều đạo tràng, chuyên tu chuyên nghe rất thành kính. Nhưng có một lần đó phật tử đứng gần thầy, nghe thầy giảng về phát bồ đề tâm, sau thầy có đặt một vài câu hỏi kiểm tra coi thính chúng hiểu bài tới đâu? Cô vội xua xua tay, “bạch thầy, những điều thầy giảng, con hiểu hết, con hiểu hết mà. Con nhớ nhập tâm. Nhưng đừng, thầy đừng có hỏi, bị là con không biết trả lời làm sao đâu.” Có lẽ là cô hiểu ý mà cô chưa sẵn sàng hệ thống sắp xếp thứ tự lại các ý tưởng.
Ở xứ ấy, người ta ngủ đến trưa mới dậy. Chàng nhớ thế khi nghĩ về mùa xuân, mùa hạ, mùa thu khi còn bé, mỗi lần nghĩ thế, đều lấy làm ngạc nhiên, và lấy làm ngạc nhiên về sự ngạc nhiên ấy. Thế mà giữa một thành phố châu Âu, chàng lại gặp chúng. Trên nền tường trắng và mặt biển xanh, giữa những màu xanh và trắng, chỉ hai màu ấy, đôi khi xanh và đỏ, chàng gặp lại chúng, hồ hởi, tưng bừng, nó và chàng như hai thằng bạn thời mặc quần xà lỏn nay gặp nhau
Lơ đảng nhìn mây trời và đèn đường, tôi từ tốn chuyển xe sang tuyến trái để cua. Cha tôi thường nói, “Con phải tập bỏ tính lơ đểnh, nếu không, sẽ có ngày gặp phiền phức.” Nhưng lơ đểnh là nơi nghệ sĩ lang thang, ngẫu hứng tìm thấy những sáng tạo không ngờ. Chợt thoáng trong hộp kính nhìn lui, thấy chiếc xe đen nhỏ bắn lên với tốc độ nguy hiểm, tôi chuyển xe về lại bên phải, sau gáy dựng lên theo tiếng rít bánh xe thắng gấp chà xát mặt đường, trong kính chiếu hậu, một chiếc xe hạng trung màu xám đang chao đảo, trơn trợt, trờ tới, chết rồi, một áp lực kinh khiếp đập vào tâm trí trống rỗng, chỉ còn phản xạ tự động hiện diện. Chợt tiếng cha tôi vang lên: “đạp ga đi luôn.” Chân nhấn xuống, chiếc xe lồng lên, chồm tới như con cọp phóng chụp mồi. Giữa mơ hồ mất kiểm soát, tử sinh tích tắc, tôi thoáng nhận ra trước mặt là thành cây cầu bắt qua sông.
Danh đi làm lúc 5 giờ sáng, ra về lúc 2 giờ trưa, từ sở làm đến đây khoảng 10 phút đường phi thuyền bay. Giờ này vắng khách. Những lúc khác, buôn bán khá bận rộn. Áo quần lót ở đây khắn khít thời trang, từ đồ ngủ may bằng vải lụa trong suốt, nhìn xuyên qua, cho đến hàng bằng kim loại nhẹ, mặc lên giống chiến sĩ thời xưa mang áo giáp nhưng chỉ lên giường. Hầu hết khách hàng đến đây vì Emily và Christopher. Người bàn hàng độc đáo. Họ đẹp, lịch sự, làm việc nhanh nhẹn, không lầm lỗi. Cả hai có trí nhớ phi thường. Không bao giờ quên tên khách. Nhớ tất cả món hàng của mỗi người đã mua. Nhớ luôn ngày sinh nhật và sở thích riêng. Ngoài ra, họ có thể trò chuyện với khách về mọi lãnh vực từ triết lý đến khoa học, từ chính trị đến luật pháp, từ du lịch đến nấu ăn… Khách hàng vô cùng hài lòng
Sau hơn ba mươi năm gắn bó với cuộc sống ở Mỹ, ông Hải và bà Lan quyết định về hưu và bắt đầu một chương mới của cuộc đời. Quyết định này, mặc dù bất ngờ với những người xung quanh, lại xuất phát từ một ước mơ giản dị-sống những ngày cuối đời an nhàn tại quê hương. Hai ông bà đã dành dụm được một khoản lương hưu kha khá, cộng thêm số tiền đầu tư từ kế hoạch lương hưu 401k, đủ để họ cảm thấy có thể an tâm sống thoải mái ở Việt Nam.
Mẹ chị vừa bước qua tuổi 90, cụ đã bắt đầu lẫn, không tự săn sóc mình và không dùng máy móc được nữa. Bố chị mới mất cách đây hai năm và Mẹ chị xuống tinh thần rất nhanh sau khi Bố mất. Bắt đầu là buồn bã, bỏ ăn, thiếu ngủ, sau đi tới trầm cảm. Chị đi làm bán thời gian, giờ còn lại cả ngày chạy xe ngoài đường đưa đón mấy đứa nhỏ, hết trường lớp thì sinh hoạt sau giờ học. Chị không thể luôn ở bên Mẹ. Chị tìm được nhà già cho Mẹ rất gần trường học của con, lại gần nhà nữa, nên ngày nào cũng ghé Mẹ được, Mẹ chị chỉ cần trông thấy chị là cụ yên lòng.
Má ơi! Thế giới vô thường, thay đổi và biến hoại trong từng phút giây nhưng lòng con thương má thì không biến hoại, không thay đổi, không suy hao. Nguyện cầu ngày đêm cho má, hướng phước lành đến cho má. Cầu chư Phật, chư Bồ Tát, chư hiền thánh tăng ba đời mười phương gia hộ má vượt qua đau bệnh để sống an lạc trong những ngày tháng tuổi già bóng xế.
Truyện đầu tiên kể nơi đây là kể về một tiền kiếp của Đức Phật Thích Ca. Khi đó, ngài được gọi là một vị Bồ Tát. Ngày xưa rất là xưa, có hai người thợ săn, là hai vị thủ lĩnh của hai ngôi làng gần nhau. Hai vị trưởng làng đã lập một giao ước rằng nếu con của họ tình cờ khác giới tính, họ sẽ sắp xếp cho hai đứa con này kết hôn với nhau. Đó là một thời phần lớn hôn nhân là do sắp xếp của ba mẹ. Một vị trưởng làng có một cậu con trai được đặt tên là Dukūlakumāra, vì cậu bé được sinh ra trong một tấm vải bọc đẹp; vị trưởng làng kia có một cô con gái tên là Pārikā, vì cô bé được sinh ra ở bên kia con sông. Khi chàng trai và cô gái lớn lên, cha mẹ hai bên đã kết hôn cho hai người con này. Tuy nhiên, chàng trai Dukūlakumāra và cô gái Pārikā đã có nhiều kiếp tu, cùng giữ hạnh trong sạch, cho nên cô dâu và chú rể cùng cam kết bí mật với nhau rằng hai người sẽ ở chung nhà như vợ chồng, sẽ yêu thương nhau như vợ chồng nhưng sẽ không làm mất hạnh trong sạch của nhau.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.