Hôm nay,  

Chợ Làng Rất Gần (Rödgen)

06/11/202111:04:00(Xem: 3253)

                                          

Hoang Quan
Nhà ở làng Rất Gần

 


Chủ Nhật tươi hồng, xóm nhỏ nơi tôi ở bỗng rộn ràng, nhộn nhịp, khác hẳn với những Chủ Nhật im ắng thường lệ, là ngày nghỉ ngơi của mọi người. Xóm tôi nằm cuối làng Rất Gần (Rödgen đọc tiếng Đức nghe giống như “Rất Gần”), thuộc thành phố Bad Nauheim, một thành phố nghỉ dưỡng xanh tươi gần Frankfurt am Main, miền trung nước Đức. Nhìn qua cửa sổ, hai người con của nhà bác đối diện lăng xăng dựng bàn, bày những món đồ dùng, đồ chơi của trẻ con. Vợ chồng láng giềng cạnh nhà khệ nệ khuân mấy thùng đĩa hát, thùng sách để trước cửa. “Ô, chợ trời hàng năm của làng”.  Sực nhớ, tháng trước, lúc tôi đang lúi húi trồng cây, chị hàng xóm bên vườn kia nói vọng sang: “Chủ Nhật đầu tháng tới, làng mình có chợ trời.” Ý chị hàng xóm nhắc dịp dọn dẹp, tống tiễn bớt đồ đạc trong tầng hầm, nhà kho. Tôi ghi vội trong trí ngày tháng, để nhớ, không vắng nhà trong cuối tuần “quan trọng” này. Thật ra, tôi chưa hề nắm lấy thời cơ chợ trời để nhẹ gánh. Ngược lại, tôi ưa đi loanh quanh. Thấy món gì ngồ ngộ, hay hay tôi lại tha về. Theo nhận xét của chồng tôi, là mang về cho bụi có chỗ bám.    

Làng nhỏ, suốt “đại lộ” xuyên qua làng, có hai gia đình Á châu: gia đình em gái tôi ở đầu đường, gia đình tôi ở cuối đường, ở giữa khoảng một trăm nóc nhà. Chúng tôi quen với chừng mươi gia đình trái phải gần nhà, nhưng cả làng hầu như ai cũng biết nhau. Trời đẹp, nhẩn nha đi dạo, ai nấy đon đả cất tiếng hỏi: “Wie geht's? Khỏe không?” Bâng quơ câu chuyện thời tiết, nói trông trổng, bởi, lắm lúc chẳng rõ tên họ người đối diện. 
 

Cô Ba Điệu và cô Tư Đẹp dàn hàng trong sân. Tôi không biết tên hai cô, măc dầu vẫn í ới chào nhau “Halli hallo” khi thấy nhau ngoài đường. Bởi thế, tôi đặt tên cho các cô theo mắt quan sát của tôi. Trên mấy bàn dài lủ khủ nhiều chai hũ lọ, các loại bình hoa. Tôi chú ý vài nhạc cụ đơn giản. Có lẽ quà lưu niệm từ những chuyến du lịch. Mắt tôi dừng lại ở cái lục lạc bằng trái dừa khô, trên vẽ những chấm li ti. Tôi mỉm cười, nghĩ thầm: “Ô, được quá! Cho làm bạn với những nhạc cụ dân tộc tôi mang về nhà từ những chuyến đi làm ở Phi châu”. Cô Ba Điệu nhanh nhẩu: 

-Cái lục lạc này đã đi đoạn đường rất dài, từ Úc lận. Tiếng của nó ấm, nóng. Cát và sỏi vụn của núi lửa trong đấy. 

Vừa nói, cô vừa lắc nhẹ lục lạc, rồi đưa cho tôi. Qua vài phút “thương lượng”, cái lục lạc đổi chủ. Tôi vui vẻ: 

-Cái lục lạc sẽ không cô đơn đâu chị. Một bầy lục lạc ở nhà em đang chờ nó đó. 

Cô Ba Điệu thích thú: 

-Wirklich! Warte, warte, ich habe etwas für Dich. Thế à, em chờ đây một tí. 

Cô Ba Điệu chạy nhanh vào nhà, trở ra, tay cầm món đồ, hớn hở cắt nghĩa: 

-Đây, tôi tặng em thêm cặp que làm mưa (rainstick) và cặp lục lạc trái cây. Cũng là những đồ vật đặc biệt từ Úc.

Tôi vui mừng, đưa tay đón mấy món quà bất ngờ: 

-Ồ, trái điệp khô. 

Cô Tư Đẹp tươi cười, trỏ khay bánh: 

-Mời mấy em ăn bánh táo. Bánh này tôi nướng đấy nhé, für nette Nachbarn, bánh cho hàng xóm dễ thương. Tặng thêm mấy cái bánh may mắn Glückskeks, tôi làm theo công thức bánh Giáng Sinh đấy.

Tay xách túi vải với mấy món hàng lỉnh kỉnh, tay cầm miếng bánh thơm phức mùi bơ, mùi trứng, tôi rảo bước đến nhà khác. “Cửa hàng” này khá phong phú. Trên bàn có mấy hàng ly tách, chén bát nhiều kiểu, các đồ dùng trong bếp bằng gỗ, bằng gốm. Cạnh bàn là chiếc xe nôi bằng gỗ với những vòng mây đan, thời đầu thế kỷ 20. Vừa thấy chiếc xe, trong trí tôi hiện lên chiếc xe xinh xắn với một chậu hoa cúc vàng rực rỡ trên thảm cỏ xanh của vườn nhà. Tôi vội vàng đứng cạnh chiếc xe, vịn chặt tay cầm, xí phần, sợ người khác giành. Bà bác tóc bạc phơ, đứng sau bàn, có lẽ nhận ra vẻ mừng rỡ của tôi. Bà bảo: 

-Tôi còn có món này, chắc cháu cũng thích. 

Bà mở cửa, đẩy ra con ngựa gỗ. Tôi vội dạ lấy, dạ để:

-Oh, ja. Vâng, cháu rất thích bác ạ. 

Có lẽ bà nhìn thấy tôi là hình ảnh của bà mấy chục năm trước. Bà trỏ con ngựa gỗ: 

-Con ngựa gỗ này tôi mua đó. Thuở ấy, cha tôi rất mê mua những món đồ xưa. Mỗi lần đi chợ trời, ông dắt tôi theo. Tôi hợp với cha tôi nhất. Tôi cũng thích những đồ cũ kỹ. Chẳng bù với hai đứa em gái của tôi. Chúng nó chỉ chuộng những máy móc hiện đại. Mỗi lần hai cha con tôi lễ mễ khuân các món hàng từ chợ trời về, mẹ tôi tỏ ý không vui. Hai đứa em chống đối ra mặt. Tụi nó cứ đòi đem ra chợ trời bán lại những món đồ xưa xưa trong nhà. 

                       

Hoang Quan 2
Xe nôi và ngựa gỗ


Bà gõ nhè nhẹ vào khung gỗ của máy quay dệt sợi, nhìn tôi: 

-Cháu có muốn món này không? Hồi trẻ, cha tôi thích nó lắm. Ông trưng trong phòng làm việc của ông. Dù chỉ để trang trí, ông lau chùi, ngắm nghía nó. Khi cao tuổi, ông dần dà chẳng quan tâm những món đồ ông hằng gắn bó. Chúng tôi xin phép ông đem dụng cụ bằng gỗ này để dưới hầm. Ông gật đầu ngay. Căn hầm bây giờ quá nhiều đồ đạc. Nhiều món, khi nhìn chúng, tôi nhớ nhiều đến cha tôi, đến gia đình thuở xưa. Bán, cho đi, tôi đôi chút buồn buồn, nhưng biết là mình chẳng còn sức lực để giữ nữa.



Tôi trấn an bà: 

-Bác biết mà, gia đình cháu ở cuối đường. Cháu mang những món này trưng bày trong nhà cháu. Lúc nào bác chợt nhớ, muốn nhìn lại, mời bác ghé qua nhà cháu chơi nhé.

Mải mê trò chuyện, chúng tôi không thấy cô phóng viên tờ báo địa phương đang đi lòng vòng săn tin, vai đeo máy hình to tướng, tay cầm máy ghi âm. Khi biết chúng tôi không những chỉ là kẻ bán, người mua, mà lại còn là những hàng xóm đang chuyện trò, tâm tình, cô ta gật gù: 

-Sehr interessant, thú vị quá. Cho phép tôi chụp quý vị tấm hình nhé. 

Cô phóng viên bấm máy ghi âm, hỏi đôi câu. Cả xóm biết chúng tôi là người Việt Nam. Nhưng sợ cô phóng viên nhầm lẫn, tôi vội nói nhanh: 

-Chúng tôi là người Việt Nam, nhưng là echte Rödgener, cư dân thứ thiệt của làng Rödgen này... 

Trong tờ nhật báo Wetterauer của vùng, cô phóng viên tường thuật buổi chợ trời. Kiếm vài chục đồng từ những món đồ ủ bụi bặm của nhà kho chẳng phải là mục đích chính của nhiều người. Trong cuộc sống vội vã hiện tại, những trao đổi giữa xóm giềng với nhau quan trọng hơn nhiều. Hỏi thăm nhau, chống chỏi thế nào sau gần hai năm sống khép kín, co cụm vì dịch bệnh. Mời nhau miếng bánh mận, bánh táo tự làm, với trái cây trong vườn nhà. Qua những sinh hoạt dẫu nhỏ nhoi, coi như vô tình mà thành hữu ý, người trong làng cùng nhau vun đắp tình lân lý tốt đẹp. Phiên chợ trời của làng có giá trị cao hơn những đồng tiền vừa thu được, những món hàng vừa gom được. 

             

Hoang Quan 3
Wetterauer Zeitung, 07.09.2021- Nhật báo vùng Wetterau



Tôi mân mê mấy chiếc bánh quy hình trái tim được tặng. Thật là may mắn, sống giữa những hàng xóm dễ thương tử tế. Trong thời đại tân kỳ ngày nay, càng ngày người ta càng ít có cơ hội nói chuyện với nhau. Các siêu thị lớn có quầy trả tiền tự động. Dùng những quầy này, người ta chẳng còn dịp để mở lời chào, dẫu là hời hợt. Tính tiền xong, người ta cũng chẳng cần nói với cái máy lời cám ơn và lời chúc một ngày tươi đẹp. Vậy mà, nơi chợ trời làng này, tôi đã đứng tình tang một hồi bên cạnh quầy hàng có mấy rổ đá, sỏi... Cô bán hàng kể, ông ngoại cô thích sưu tầm các loại khoáng chất. Cô đưa cho tôi xem đóa hồng cát
Sandrose, thân thiện kể: 

-Đóa hồng cát này mấy chục năm trước nằm đâu đó trong sa mạc của Tunesia, ông tôi mang về đây. Tôi trầm trồ: 

-Đàng sau mỗi hòn đá, viên sỏi này có cả câu chuyện chị ha. 

Tôi lựa đóa hồng cát và vài phiến đá vân đen, nâu, hỏi: 

-Em gởi chị bao nhiêu tiền đây chị? 

Cô cười: 

-Em có vẻ thích mấy viên đá nhỉ. Tôi tặng cho em đó. 

-Ô, cám ơn chị nhiều. Em sẽ trang trí các chậu sen đá nhà em. 

-Nhớ chụp hình nha. Khi nào có dịp, cho tôi xem hình nhé. 

Tôi trưng “núi” hàng vừa tậu được giữa sân. Ông láng giềng lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu: 

-Oh Gott, was machst Du mit dem alten Kram? Trời đất, cháu làm gì với đống đồ cũ kỹ này. 

Ông dài dòng bình luận: 

-Cháu chớ nên mua những đồ đạc không thực dụng. Cháu nên bắt chước chúng tôi. Những món đồ nào mà một năm không đụng đến, vợ chồng tôi thẳng tay vứt bỏ. 

Tôi không dám làm ông cụt hứng, khi ông đang cho những lời khuyên. Tôi dạ dạ, phân bua: 

-Mấy món này cháu đều dùng được hết mà. Vài ba tháng, cháu đem ra lau chùi, quét bụi, là coi như có đụng đến rồi.       

Tôi nói thầm, mấy món đồ đạc này sao ông bảo không thực dụng. Hữu ích quá đi chứ. Mang chúng về nhà, lòng tôi vui như hội. Niềm vui dễ gì mua được. Tôi chợt nhớ lời của vài người bạn, bàn về viễn ảnh của chúng tôi khi vào tuổi 80. Một trong những đề tài được bàn bạc sôi nổi là chuyện dọn dẹp, rũ bỏ bớt những đồ đạc lằng nhằng. Để mai mốt, khi đến giai đoạn “chân yếu tay mềm” đỡ phải bận tâm. Người này đề nghị: “Ngay từ bây giờ, đưa ra chỉ tiêu: mỗi tuần vứt một món”. Người kia đưa ra biện pháp cứng rắn hơn: “Ngoại trừ thức ăn, bất cứ khi mua một món gì mới, thì phải vứt hai món cũ”. Người nọ gục gặc với giải pháp: “Ta nên mở sẵn một quỹ vài ngàn đồng. Khi cần, kêu hãng dọn dẹp kéo container đến, đổ ào một phát là xong”. Phương án này xem ra có lý. Có lẽ tôi sẽ sắm con heo đất cho kế hoạch dự phòng. Nhưng kế hoạch chính tôi chưa có. Hiện tại, tôi chưa có thì giờ vẽ vời “chương trình hành động” của tôi. Bởi, tôi đang bận rộn với những khoảnh khắc hạnh phúc hiện tại. Đâu còn tâm trí, hơi sức lo cho chuyện của năm 2040. 

Biết đâu, vài chục năm nữa, tôi cũng lụm khụm bày hàng ở chợ trời của làng tôi, làng Rất Gần này. Biết đâu, trong ngày chợ trời làng cũng có vài cô bé quây quần quanh hàng của tôi, tấm tắc chỉ trỏ món này lạ quá, món kia ngộ quá. Biết đâu, có cô bé sờ nhẹ bộ bút cọ calligraphy của tôi, bối rối: “Cháu không biết mấy cái này để làm gì. Nhưng cháu thích và muốn mua”. Tất nhiên, tôi sẽ mừng rỡ cắt nghĩa cho cô bé biết công dụng của bút mực và tặng cho cô bé những món nào trên quầy hàng của tôi mà cô bé thích.

Tôi muốn hát thật to bỗng dưng yêu đời, bỗng dưng yêu người. A, tôi không chỉ muốn hát mà tôi đang yêu đời, yêu người thật sự.  

Hoàng Quân

Tháng Mười 2021

Tuổi xuân, nhạc sĩ Phạm Duy

https://www.youtube.com/watch?v=_ytHJ1brM5w 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi bị bắt tại huyện Tân Hiệp chiều ngày hai mươi, giáp Tết. Lý do, mang theo hàng không giấy phép. Thế là tiêu tan hết vốn lẫn lời mà tôi chắt chiu, dành dụm gần cả năm nay. Nhớ đến mẹ và gia đình trong những ngày Tết sắp tới, tôi vừa buồn vừa tức đến bật khóc. Xui rủi, biết trách ai. Tiễn, anh phụ lơ, đã cẩn thận cất dấu hàng cho tôi, vã lại anh cũng quá quen biết với đám công an trạm kiểm soát. Không ngờ chuyến nầy bọn công an tỉnh xuống giải thể đám địa phương, nên tôi bị “hốt ổ” chung cả đám. Đây không phải là lần đầu bị bắt, nhưng lại là lần đầu tiên tôi đi chuyến vốn lớn như vầy. Năm ký bột ngọt, năm ký bột giặt, hơn chục ống thuốc cầm máu và trụ sinh hàng ngoại. Bột ngọt, bột giặt không nói gì, nhưng hai thứ sau hiếm như vàng mà giới “chạy hàng” chúng tôi gọi là “vàng nước”. Nên thay vì đưa về khu tạm giam huyện chờ lập biên bản, hồ sơ xét xử tôi nghe bọn công an thì thầm, bàn tán giải thẳng về khám lớn tỉnh Rạch Giá.
Quỳnh Lâm báo tin sẽ đến Đức trong tuần lễ đầu tháng 10. Nisha vội vàng thu xếp “sự vụ lệnh“ để công du sang Đức. Nisha lo đi chợ sắm sửa đầy mấy tủ lạnh, tủ đá, để mấy cha con sống còn trong thời gian nữ tướng đi xa. Chúng tôi hồi hộp quá, ngày nào cũng thư từ, nhắn nhủ, dặn dò đủ điều tẳn mà, tẳn mẳn. Điện thư qua, về hoa cả mắt. Thư nào chúng tôi cũng nhắc nhở nhau giữ gìn sức khoẻ, vì đứa nào cũng “lão” rồi. Khi gặp nhau, tụi tôi nhất thiết phải đầy đủ tinh thần minh mẫn trong thân thể tráng kiện. Có hôm, đến trưa, chưa nghe tăm tiếng, tôi sốt ruột, xuất khẩu làm thơ... bút tre:
Sống ở đây an toàn và bình an gần như một trăm phần trăm trong hiện tại và tương lai, nhưng không thể bình thản hóa quá khứ. Cuộc chiến khốc liệt giữa thiên thần và ma quỉ luôn ám ảnh ông. Có những điều gì thao thức, âm thầm nghi hoặc, nhoi nhúc sâu thẳm trong ông. Lòng tin vào ông Gót có phần nào lung lay. Đông cảm thấy có lỗi khi nghi ngờ bố, người đã giúp đỡ, bảo vệ ông và Vá. Nhưng nghi ngờ là một thứ gì không thể điều khiển, không thể đổi đi, không thể nhốt lại. Nó vẫn đến, mỗi lần đến nó vạch rõ hơn, nhưng vẫn mù sương như đèn xe quét qua rồi trả lại sương mù.
Trâm gật đầu nhè nhẹ. Đoan nghĩ thật nhanh đến một cảnh diễn ra mỗi đầu tháng trong sân trường. Nơi đó, các sinh viên xúm xít cân gạo và các loại “nhu yếu phẩm”, mang phần của mình về nhà. Rồi thì trong khu phố, cảnh những người dân xếp hàng “mua gạo theo sổ” cũng diễn ra mỗi ngày. Nói “gạo” là nói chung thôi, thật ra trong đó phần “độn” chiếm đa số. Phần “độn” có thể là bo bo, có thể là bột mì, cũng có thể là khoai lang hay khoai mì xắt lát phơi khô. Nồi cơm nấu từ gạo và một thứ khác được gọi là nồi “cơm độn.” Mỗi ngày hai bữa cơm độn. Bo bo thì quá cứng vì vỏ ngoài chưa tróc, nấu trước cho mềm rồi cho gạo vào nấu tiếp, trở thành một “bản song ca” chói tai. Khoai lang hay khoai mì xắt lát phơi khô thường bị sượng, ghế vào cơm rất khó ăn. Chỉ có bột mì tương đối dễ ăn hơn, vì người nấu có thể chế biến thành bánh mì, nui hay mì sợi
Mùa đông, tuyết đóng dầy trên mái nhà. Ấy là lúc bà ngoại cũng lo là lũ chim - những con chim của ngoại - sẽ chết cóng. Nhưng bà không biết làm gì để cứu chúng nó. Ngoại đi tới đi lui từ phòng khách qua nhà bếp. Thở dài. Rên rỉ. Rồi lẩm bẩm, “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng.” Bà ngoại tội nghiệp những con chim chết lạnh. Sinh nhật ngoại, chúng tôi chung tiền mua quà. Một con sáo trong chiếc lồng tuyệt đẹp. Bà ngoại cưng nó hơn cưng chị em tôi. Cho nó ăn, ngắm nghía bộ lông đầy màu sắc của nó. Chăm chú lắng nghe tiếng hót véo von lúc chớm nắng bình minh và buổi hoàng hôn nắng nhạt. Rồi một buổi sáng nọ tiếng chim thôi líu lo. Bà ngoại chạy ra phòng khách. Hấp tấp tuột cả đôi guốc mộc. Con chim sáo nằm cứng sát vách lồng. Hai chân duỗi thẳng. Cổ ngoặt sang một bên. Con chim của ngoại đã chết. Bà ngoại buồn thiu cả tuần lễ. Bố mẹ tôi bàn tính mua con chim khác. Bà gạt ngang.
Tôi là người viết báo nghiệp dư. Từ khi khởi viết vào năm 1959, tay cầm viết luôn là nghề tay trái. Tôi sống bằng nghề tay phải khác. Cho tới nay, nghề chính của tôi là…hưu trí, viết vẫn là nghề tay trái. Tôi phân biệt viết báo và làm báo. Làm báo là lăn lộn nơi tòa soạn toàn thời gian hoặc bán thời gian để góp công góp sức hoàn thành một tờ báo. Họ có thể là chủ nhiệm, chủ bút, tổng thư ký, thư ký tòa soạn hay chỉ là ký giả, phóng viên. Nhưng tôi nghĩ người quan trọng nhất trong tòa soạn một tờ báo là ông “thầy cò”. Thầy cò ở đây không có súng ống hay cò bóp chi mà là biến thể của danh từ tiếng Pháp corrector, người sửa morasse. Morasse là bản vỗ một bài báo cần sửa trước khi in.
Sáu tuần. Nàng đã đi ra khỏi mụ mị từ trong mối tình hiện tại của mình. Cô bạn gái hỏi "Tỉnh chưa?". Tỉnh rồi, nhưng tỉnh không có nghĩa không yêu anh ấy nữa, chỉ là không còn mụ mị mê muội nữa thôi...
Trong bóng tối dày đặc, dọ dẫm từng bước một, hai tay vừa rờ vào hai bên vách hang động, vừa quơ qua quơ lại trước mặt, dù cố mở mắt lớn, chỉ thấy lờ mờ, nhiều ảo ảnh hơn là cảnh thật. Cảm giác bực bội vì đã trợt té làm văng mất ba lô, mất tất cả các dụng cụ, thực phẩm và nước uống cần thiết. Bối rối hơn nữa, đã rớt chiếc đèn bin cầm tay, mất luôn chiếc đèn bin lớn mang bên lưng và máy liên lạc vệ tinh có dự phòng sóng AM. Giờ đây, chỉ còn ít vật dụng tùy thân cất trong mấy túi quần, túi áo khoát và hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ nhớ lời chỉ dẫn, hang động sẽ phải đi lên rồi mới trở xuống. Trang nghĩ, mình có thể thoát ra từ lối biển. Là một tay bơi có hạng, nàng không sợ.
Cô người Nha Trang, lớn lên và đi học ở đó. Cô sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, mẹ cô đi dậy học, ông thân cô cũng là hiệu trưởng một trường trung học lớn ở Phú Yên. Năm 22 tuổi, cô học năm cuối đại học văn khoa Huế thì gặp gỡ chú Hiếu trong một dịp hội thảo sinh viên do các biến động thời cuộc miền Trung bắt đầu nhen nhúm. Chú Hiếu lúc đó đang theo cao học luật. Họ thành đôi bạn tâm giao tuổi trẻ, sau thành đôi uyên ương. Ba năm sau khi Trang vừa 25 tuổi, Hiếu đã nhậm chức chánh án tòa thượng thẩm.
Nhà trẻ kế bên bệnh xá. Trong góc một trại giam. Nhà trẻ có sáu đứa con nít. Bệnh xá có mấy bệnh nhân già. Coi bệnh xá là một tù nam nguyên là y tá ngoài đời. Coi nhà trẻ là một tù nữ án chung thân. Coi cả hai nơi ấy là một công an mà mọi người vẫn gọi là bác sĩ! Sáu đứa con nít đều là con hoang. Mẹ chúng nó là nữ tù bên khu B, đừng hỏi cha chúng đâu vì chúng sẽ không biết trả lời thế nào. Cũng đừng bao giờ hỏi mẹ chúng nó về chuyện ấy vì rằng đó là chuyện riêng và cũng là những chuyện rất khó trả lời. Thảng hoặc có ai đó được nghe kể thì lại là những chuyện rất tình tiết ly kỳ lâm ly bi đát… chuyện nào cũng lạ, chuyện nào cũng hay
Thăm nuôi năm thứ mười: trại Z30D Hàm Tân, dưới chân núi Mây Tào, Bình Tuy. Cuối năm 1985, mấy trăm người tù chính trị, trong đó có cánh nhà văn nhà báo, được chuyển từ trại Gia Trung về đây. Hồi mới chuyển về, lần thăm nuôi đầu, còn ở bên K1, đường sá dễ đi hơn. Cảnh trí quanh trại tù nặng phần trình diễn, thiết trí kiểu cung đình, có nhà lục giác, bát giác, hồ sen, giả sơn... Để có được cảnh trí này, hàng ngàn người tù đã phải ngâm mình dưới nước, chôn cây, đẽo đá suốt ngày đêm không nghỉ. Đổi vào K2, tấm màn hoa hòe được lật sang mặt trái: những dãy nhà tranh dột nát, xiêu vẹo. Chuyến xe chở người đi thăm nuôi rẽ vào một con đường ngoằn nghoèo, lầy lội, dừng lại ở một trạm kiểm soát phía ngoài, làm thủ tục giấy tờ. Xong, còn phải tự mang xách đồ đạc, theo đường mòn vào sâu giữa rừng, khoảng trên hai cây số.
Ông Hải đứng trước của nhà khá lâu. Phân vân không biết nên mở cửa vào hay tiếp tục đi. Tâm trạng nhục nhã đã ngui ngoai từ lúc nghe tiếng chim lạ hót, giờ đây, tràn ngập trở lại. Ông không biết phải làm gì, đối phó ra sao với bà vợ béo phì và nóng nảy không kiểm soát được những hành động thô bạo.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.