đại dương của những ai như bạn

27/05/202313:59:00(Xem: 2539)

 

*Ngu Yên dịch và giới thiệu nhà thơ trẻ Do. B.
Bài dịch theo song thất lục bát phá thể.)

 

Ann Phong, Hope, mixed media, 24x20, 2011
Minh họa: Tranh Ann Phong


Tôi chờ mãi để nói với bạn

nhưng môi nứt nẻ mắc lưỡi câu,

kéo ra suy nghĩ khỏi đầu

kéo ra khỏi miệng nhưng câu nói này

những lời của tôi hay của bạn.

chân tôi phồng rộp đi khôn cùng

băng qua trí não mê cung,

qua kinh mạch bạn tận cùng xác thân.

tự hỏi khi nào tôi đến đích,

giờ đây đứng lại nơi con tim.

đôi tay bầm dập kiếm tìm,

đào sâu trong bạn nỗi niềm tâm linh,

máu chảy của tôi hay của bạn,

cố tìm điều gì bạn hài lòng,

điều gì thất vọng ước mong

điều gì hờn giận ngóng trông điều gì,

điều gì khiến bạn yêu tôi mãi.

nhưng hôm nay tôi chợt nhận thấy

vết sẹo có thể chữa nhanh

nếu cho nó thở sẽ lành vết thương,

điều này tôi có thể làm được.

 

trong đại dương những ai như bạn,

việc quan trọng phải bóp cò

bắn vào bóng tối sáng lòa hỏa châu

soi đường bạn điều khiển suy nghĩ

khi ra khỏi ghế khách ngồi bên

tự tay cầm lái

                     tự nhiên, hiểu rằng lái giỏi

                                    dễ liền mấy ai.

 

 

Hôm nay thử nghiệm nước hồ tắm

trong đôi mắt thẳm của mọi người,

có đủ an toàn để bơi

để lặn tận đáy mỗi đời, ra sao

thấy của bạn nông cạn dơ bẩn,

cố gắng tránh những tảng băng trôi,

cố ngăn bạn chậm bước đời,

một trong băng nổi là tôi ẩn hình.

nhưng bạn phải biết hôm nào đó

ngày sau cùng bạn sẽ đắm thuyền

giữa đại dương xa đất liền  

không ai đến cứu bốn miền sóng cao.


oOo

 

an ocean of people like you

 

i’ve been waiting to tell you but

my chapped lips are caught on the hook of a fishing line,

ideas and thoughts have been dragged out of my mouth

i couldn’t tell if they were mine or  yours.

 

there are blisters on my feet from walking the labyrinth

of your brain,

walking through the vessels of your body.

 

i wondered if i’ll ever reach a destination,

but now i am standing where your heart should be. 

there are scars on my hands, bruises from digging into your soul,

 

covered in blood. don’t know if it’s mine or yours,

trying to find what makes you satisfied, disappointed, enraged,

what makes you love me.

 

but today i realize scars are able to heal when i give them a chance to breathe,

that i can do more than just whisper.                   

 

and know that in an ocean of people like you,

it’s important to know how to pull the trigger

of a flare gun.

i have been taught that you are able to drive the thoughts

 

of your own mind

when you step out of the passenger seat,     

and realize that not everyone is a good driver.

 

today, i look into the pools

of people’s eyes and test their waters,

and see if they’re safe to swim in,

 

to dive into. 

and I see that yours

were too shallow and dirty,

 

kept trying to look away from the icebergs

trying to slow you down,

i was one of them.

 

but you have to know

that eventually one day you will crash,

and you’ll be too far away from land

 

for anyone to rescue you.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.