Trang Thơ Thứ Bẩy

06/04/202406:57:00(Xem: 1649)

artwork 1

Trang Thơ Thứ Bẩy tuần này hân hạnh có sự góp mặt của nhà thơ Hoàng Thủy Trâm, lần đầu đến với Việt Báo, cùng các nhà thơ khác Lê Hưng Tiến, Lê Chiều Giang, Trần Hạ Vi, mỗi người một phong vị thơ, một thể cách sáng tạo, cùng làm nên tiếng nói thơ của thời đại mình đang sống, cùng tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh. Việt Báo trân trọng giới thiệu.

 

 

LÊ HƯNG TIẾN

 

Hội An Phố

      

Tôi đi tìm phố cho riêng tên mình

Những tiếng nói chào nghiêng cánh vẫy

Mỗi bước thậm thình trong phế tích

Âm xưa nhỏ giọt giọt trên từng cây số nhạc ngựa

 

Tôi hỏi bao người về đường ngói đỏ

Nơi sầm uất không phải là đô thị phố

Tên mỗi cây gọi vào núi quên lãng

Gọi vào địa chỉ không nhà không số

 

Tôi hỏi phố không mùa không ướt

Phố trả lời không phải trước và cũng không phải sau

Tên mình lẫn vào dòng chảy mới

Mỗi cuốc phố là mỗi cái tên quên mùa

 

 

 

Những con chữ nhảy lò cò

 

Nắng vỡ ra niềm khát

Tay gieo hạt xanh xanh trong mắt

Hơi thở ấm bàn chân

The thé tinh khôi

Làm ngọt trái tim

 

Khi nắng được tẩm liệm trong suốt

Xúc cảm bắt đầu đỏ ối

Những tầng nghĩa làm hồn chuông run rẩy

Con người lại bỏ hoang hoài bao dung

Chỉ vì ong bướm hút quên những phần bí mật.

 

Im lặng

Mùa gió lên hương

Nắng ngẫu nhiên làm nụ hồng chuyển màu

Người ta xâu bình yên thành từng địa hạt nước mắt

Choàng vào ai phù sa rỗng

 

Thời gian lên không

Những đứa trẻ tắm gội những con chữ nhọc nhằn

Phơi ải vầng trăng móc. Và miền nắng móc

Những người lớn cũng móm mém những con chữ hằn học

Phơi ải vầng trăng khuyết. Và miền nắng khuyết

 

Khát vọng tức tưởi

Máu xông từ đầu mắt tay

Khi đỉnh điểm thái dương loe loé

Những con chữ bỗng hiển linh

Và nắng được tẩm liệm trong suốt.

 

 

Áp lực từ những cánh hoa rơi

 

Những ngọn núi không số

Khối lượng công việc chất chồng trên đỉnh đồi

Hai bầu sữa đổ vào lũng con gái không xanh

Cánh đồng lúa trẩy hạt hạt hạt

Nước mắt cũng chảy hạt hạt hạt tươi vui vụ mùa

 

Bay bay bay

Không gian chật chội ký ức

Ngôi nhà thiếu tiếng đùa giỡn của những con chữ

Tôi hái tay mình trên hàng cây long não

Khối việc chất chồng ánh sang

 

Hây da... hây da... hây da...

Tiếng gọi của những con chữ đòi phóng sinh

Đòi tôi bỏ khối núi tưởng

Điểm vào những cánh hoa rơi không số

Hoa hồng, hoa bằng lăng tím, hoa bò cạp vàng và đo đỏ đường cong môi mắt

 

Bóc tách không số cái đẹp

Hãy phóng sinh những cánh hoa rơi

Hãy phóng sinh những con chữ chưa sống qua mùa ý tưởng

Hãy phóng sinh khối việc chất chồng trên lũng con gái không xanh

Và hãy phóng sinh tôi

 

 

Má tôi

 

Khói rơm thảy tro vào miệng đất

Cò con vạt trắng giêng hai

Má tôi gánh mặt trời lên núi

Để bán cánh chân con cò.

 

Người qua kẻ lại đói đồng không

Ai mua ai bán cái lông bông lần

Má tôi đong đếm ngày và đêm

Ủ từng lớp tinh sương

Để cò con lẩy bẩy thèm.

 

Khi vệt sáng hấc linh tinh

Những ngọn cỏ ngoai ngoải miền sám hối

Má tôi cùi cụi dệt mảng khói rạ

Làm con cúi nhảy tọt mồ hôi.

 

Con cò bắt đầu đói đồng chiêm

Má tôi mới thảy tro vào miếng đất

Mặt trời vó ngựa

Những hạt hạt đắng đót từ phận người sinh sôi.

 

*

 

LÊ CHIỀU GIANG

 

Sa Di

 

Ta ôm bình bát. Đứng

giữa trời

Cánh chim bay qua

Thả ngàn thư ngỏ

Ta tung.

Rải...

Lời trăm năm theo gió

Trôi giạt về đâu? Hỡi

Thế gian…

 

Đứng giữa nắng mưa

Ngày sắp hết

Bình bát ta

Đầy.

Những bóng trăng

 

*

 

HOÀNG THỦY TRÂM

 

Ly cà phê buổi sáng

ly cà phê buổi sáng
rừng phục sinh bao la
tiếng sóc đùa nhảy nhót
đâu chỉ riêng mình ta

nghĩ về buổi chiều muộn
trong ngày đất nước buồn
một con tàu lướt sóng
bao phận người lệ tuôn

ly cà phê pha loãng
nằm trên miệng giếng khô
hỡi những ngày trôi giạt
đất liền giờ nơi mô

hỡi những người trôi giạt
giữa muôn trùng sóng xô
hỡi những hồn trôi giạt
hiển linh đến bây giờ

ly cà phê buổi sáng
rừng xanh chìm nhấp nhô

(30.03.2024)


Cà phê Phục Sinh

Cà phê Phục Sinh sáng nay em có vui
Có buồn, có tủi, hận gì tôi?
Ba ngày thập giá Chúa sống lại
Còn những hồn oan dân nước tôi?

Nếu tin số phận là định trước
Thiên thần và ác quỷ phân tranh
Nếu tin nợ duyên là định trước
Sao em phải nước mắt vòng quanh?

Phục Sinh nắng gãy trên cành
Tôi gieo mình về phía chiều đã mất
Gió héo khô chuỗi hạt Phật tay gầy
Tôi lần nhặt nửa thế kỷ đạn bom những ngày

(30.03.2024)

 

Hoàng hôn bìa rừng

Anh giật mình sau giấc chiều muộn
Nắng đã tàn
Một đàn muỗi bay ngang
kêu u u
Anh giơ tay
Cái vợt lóe sáng
nhoang nhoáng
Những linh hồn muỗi bay lên bay lên

Trái bắp luộc chỏng chơ trên bàn
Ngẩn ngơ đàn muỗi đực
quyết tâm
đeo bám

Ly chanh muối mặn chát
anh bị sặc
ho khan

Bóng tối nhập nhoạng
Tiếng điện thoại reo vang
Anh giật mình
rớt mắt kiếng
sờ soạng

đôi chân trần
nhỏ nhắn
ấm nóng
của ai

Sao Hôm khúc khích cười dài
ngoài cửa sổ

(8.3.2024)

 

 

Đi cắm trại trong rừng tùng

Đi cắm trại trong rừng tùng
Gần bờ biển
Đêm xuống
Tám người và một chai Scotch
Tám trái bắp nướng
lăn qua lăn lại
lửa đỏ
ấm cả màn đêm

Tiếng hải cẩu hát ngoài xa
hay tiếng em cười
lũ nhóc ở nhà có học bài
hay đang nghịch

Đi cắm trại trong rừng tùng
tuyết rơi
anh nhớ Robert Frost
và lối mòn chưa ai đi qua

Giữa những tràng tếu táo gần xa
anh chui vào một góc
loay hoay đọc tin nhắn

nhớ em

(01.03.2024)

 

*

 

TRẦN HẠ VI


Em và Sài Gòn


Em là Sài Gòn của anh tự nghìn xưa
It hurts me here
Đau lắm

Hoa lệ của một thời tự do tươi thắm
Nền văn học khai phóng nhân bản miền Nam
Những Nhã Ca, Túy Hồng, Trùng Dương, Thụy Vũ, Nguyễn Thị Hoàng
Em đeo chiếc khẩu trang năm 2024
Đến ngồi cạnh và nắm lấy tay anh
Uống cùng anh ly cà phê pha bột bắp

Người ta chê cà phê dở
Tiếng em cười lanh lảnh pha lê
Sài Gòn hồn nhiên mở lối đón những người con đi xa trở về
Em hồn nhiên nhớ nhung giận dỗi rồi hăm dọa
Và gọi đó là tình yêu

Tình yêu ở đây trong ngực trái của anh
Sài Gòn trở mình hàng me xanh thẫm
Một chiều mái tóc em bay bay
Cô gái có nụ cười tỏa nắng

Tình yêu càng sâu đậm
Có phải sẽ càng đau đớn nhiều hơn
Nắng Sài Gòn vương hương

(22.03.2024)


Song tử 2

Nói ra thì anh dỗi
Em thấy phần trẻ con
Trong anh. Non xanh, nghịch ngầm
Mặc cảm giấu sau đôi kính cận
Gái bỏ, gái chê

Chúng ta giống nhau lớn lên ở vùng quê
Giờ chia nhau thêm mặc cảm
xấu xí, không hấp dẫn người khác giới
Chúng ta đã cố gắng
Chúng ta đã làm rất tốt
Qua thời gian

Em rải tình như lúa
Anh siêu hút mỹ nữ làng thơ
Biết chăng tự những trống vắng bơ vơ
Trên, dưới, trong, ngoài
Chúng ta cất kỹ

Em nhạy cảm vụn vỡ
Sống như quyển sách mở
Đau thương muối xát thẩm thấu hết vào lòng
Anh lang bạt phiêu bồng
Tâm thật thà nhân hậu
Nhưng phải mặc bộ quần áo đẹp nhất
Đứng hàng đầu
Long trọng
Bắt tay hai trăm người

Nói ra thì anh dỗi
Em thấy phần trẻ con
Đằng sau phần người lớn
Đằng sau phần người già
Đằng sau mái tóc bạc
Đằng sau những nếp nhăn

Em thương đứa trẻ
Em thương người lớn
Em thương người già
Thương cả những ích kỷ hôm qua
Và những lời nói cốt giữ gìn mặt mũi

Nói ra thì anh dỗi
Anh mãi là
hai đứa trẻ
của em

(30.03.2023)

 

 

đàn ông & đàn bà

đàn ông mới biết đàn ông xạo
đàn bà quá khờ khạo cả tin
để đàn ông mở cửa trái tim mình
và vẫn ôm nhiều đàn bà khác

đàn ông mới biết đàn ông xạo
lời diễm tình câu chuyện kể thật hay
đàn bà nghe mắt lấp láy mê say
trao nồng nàn tỉnh ra thì đã lỡ

đàn ông mới biết đàn ông xạo
đàn bà khờ đã biết xạo vẫn yêu
có gì đâu một chiều nắng liêu xiêu
chắc anh ấy có nhiều khổ tâm khác

đàn ông mới biết đàn ông xạo
im lặng nửa vời anh đâu nói chi đâu
em tự hiểu tự nghĩ tự u sầu
thương anh miết vì đôi câu chuyện thảm

đàn ông mới biết đàn ông xạo
đàn bà vẫn khờ khạo cả tin
nếu không có chữ sex và chữ tình
đàn ông và đàn bà đều không xạo

(30.01.2024)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.