HOÀNG XUÂN SƠN
L ' Espace inconnu (*)
Tiếng nước ròng tinh thể
Đêm xoa dịu bồn cầu
Chiếc cột người sống động
Từ từ. chẳng đi đâu
Bước ra ngoài vườn xanh
Hương dậy mùi ngai ngái
Chợt biên tái xây thành
Một hồn người quan ngại
Đắm đuối với đất trời
Trong từ ân túy lúy
Rồi nghe đầy xuống vơi
Cơn mê nào đột quỵ
Thì thôi mình cứ thở
Những giọt sống tinh tràn
Rất hồng và miên mọi
Bắn chậm vào không gian
31.3.24
(*) Phan Nguyên. Và tranh
*
HUỲNH LIỄU NGẠN
Thời quá vãng
mới đó mà buổi chiều
chỉ còn sót lại vài vết nắng ngoài thềm
nắng úa dần qua mái tranh mục rã
từng cọng xơ màu xám tro
tôi nhìn ra khoảng sân nhà vương vấn
những nỗi buồn hiu hắt
từ thuở cây bông giấy vừa chặt xuống
nên thường có những buổi chiều
tôi ra ngồi ngoài hiên
nhìn những đám cỏ dại len vào trong nhà
mẹ tôi thường nói
mai con có rảnh nhớ nhổ đi cho sạch nhà sạch cửa
tôi dạ dạ nhưng tai thì lắng nghe tiếng con chim cú
từ đồng sâu vọng vô trong làng
mà cứ sợ mùa nước lụt cuốn trôi đi lúa mạ xanh non
làm mất mùa thì khổ lắm
buổi chiều xuống chậm bên kia cồn cát
căn nhà tranh vách đất mẹ cứ đợi ra giêng
mới sửa sang lại
nghe tàn phai từng bẹ cau khô rụng xuống hồi hôm
mà mình thì chỉ chực chờ ra đi
mộng mơ cũng chẳng còn gì
để tha thiết một sợi khói chiều
khi em ngồi đun bếp
bóng dim ngoài chái cũng vừa sập xuống
khói ùn cay đôi mắt
khổ cực lại ùa về
nên mẹ cứ để mặc cho dòng đời trôi qua
chỉ còn em xanh xao tần tảo chợ sớm với chợ chiều
tôi chỉ là vết nắng héo vô thường qua thời bể dâu
xin hiểu cho tôi
bởi con sông muôn đời vẫn trôi ra biển
trôi đi trôi đi
trôi theo những ánh đèn chài trong đêm bên kia cửa Thuận
mà những chiếc thuyền câu khua dờn dợn mặt nước lặng thầm
và cũng đã hơn mười năm
căn nhà của mẹ cũng chẳng có ai
để sửa sang lại một lần
những đống mối lại ùn lên như những nấm mồ hoang
đã chôn vùi thời quá vãng
mà tôi
vẫn chỉ là
vết nắng héo vô thường qua thời bể dâu
nên đợi chờ nhiều khi cũng
loãng tan theo từng mảnh vụn chập chờn
loãng tan theo từng bóng đêm
đêm của những tiếng cú dằng dặc thâu canh
nên đêm vẫn âm thầm theo con nước ròng trôi ra biển
và cũng đã hơn mười năm
cuộc đời vẫn thờ ơ như những buổi chiều
hôm nào đó ở quê nhà.
*
THY AN
Biển xanh mùa xuân
lời tự tình của biển và trời
ân cần trên đại dương xanh
thi nhân cảm xúc
mùa xuân bao la
triết gia thốt lên câu la cà
và nắng ngủ trên sợi tóc lơ thơ trong gió
hải âu lượn bóng núi
con kiến đen bên chậu xương rồng
có tiếng ai thì thầm
nhân ảnh lung lay gợn sóng
trái tim lắng đọng
câu thơ hiền rụng xuống bên song
vòng tròn nhỏ vẽ lên tâm thức
im lặng cùng biển xanh
tấm lòng cười với nắng
xôn xao tiếng trẻ thơ
vọng đọng rải đều trên cỏ
những mái đầu tóc bạc yêu đời
mùa xuân vỗ về mây nước
êm đềm thật nhẹ trên đồi xanh
dục vọng hiền như gió
trôi về đâu mấy cõi yên lành...
Paxos 04-2024
*
QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
tháng tư của má
má têm miếng trầu
nói con ra ngoài coi họ dựng rạp
che nắng hay đám ma
tháng tư như số vô tỷ
không hẹn mà gặp
trên dòng chảy năm tháng vô tận
tô điểm màu rêu phong xuyên hai thế kỷ
bao lần đếm hy vọng ảo vọng tuyệt vọng vô vọng
giật mình bạc phếch mái đầu
đêm về tôi trôi không cảm giác
trong khoảng lặng mênh mang
nỗi lo âu giăng mắc mạng lưới
vồ vập nuốt chửng con mồi vô tình
rồi mọi thứ biến mất
không một vết tích từng hiện hữu
dường như ẩn nấp đâu đó
trong cái hồ lô chủ nghĩa huyễn hoặc
thật ảo không lường
và má vẫn ngồi yên trên bộ ngựa
ngó chăm chăm vạt nắng đổ lửa
như bao năm qua
như suốt phần đời héo khô còn lại.
*
NGUYỄN HOÀN NGUYÊN
Tháng tư xưa
như đàn đổ rộn thanh âm
đổ xô chiều bủa
hôn trầm phủ cây
thiên tài
đứng giữa bóng mây
ôm đồi núi rợp
thú vây bốn bề
lùa gà lùa vịt
giữa quê
mộng miên trường
vẫn mân mê khối tình
đất còn trổ nụ
điêu linh
rừng còn thức giấc
làm thinh bốn mùa
con nai gãy gót
chào thua
ngã trên suối rộng
trời xưa úa vàng
em còn mong mỏi
thiều quang
thì xin hãy gọi
trời hoàng hôn sang
em còn thương tiếc
vô vàn
thì xin khóc trận
mưa ngàn với cây
Mưa ngược
thiên nga trắng
thiên nga đen
là mây
mang giọt nước
rền cơn mưa
bàn tay ngửa
hứng giọt thừa
tay úp
vỗ mảnh đời
vừa trầm không
trăm ngàn hạt ngọc
buông rong
tung tóe
tay buốt
phai hồng sắc hư
nhát gươm sắc lạnh
tháng tư
trái tim gội rửa
tàn dư hôm nào
mờ trời
ẩn dấu vì sao
vẫn nghe
hạt nước
thì thào đêm thâu
thấm xuống lòng đất
thật sâu
và kiên nhẫn đợi
nhiệm mầu cơ ngơi
một hôm
mưa ngược về trời
em cùng đất
lại trao lời
huyền ân
Tháng tư, 2024
*
TRẦN HOÀNG VY
Hai bài thơ của tháng 5
1. CẦM TAY THÁNG 5
Tiếng ve rớt xuống vườn khuya hư ảo
Dậy thơm hương ổi sẻ,
Con dế mèn
Thi hát cùng sương...
Chạm vào tháng 5 hạt mưa ướt mềm chiếc lá
Phong tỏa nụ hoa sen vào hạ
Mẹ sinh tôi,
Một ngày giữa tháng.
Lá số tử vi biêng biếc lá trong vườn!
Cầm tay tháng 5 bàn tay chỉ rối
Tháng 5 trái tim tôi bổi hổi
Dắt mùa thi thuở tuổi học trò
Mối tình đầu đem trao hoa phượng...
Những tháng 5 mưa chao nghiêng mặt ruộng
Tôi làm thơ ca tụng lúa trên đồng
Tháng 5 phiêu bạt, phiêu bồng
Cổng trường xưa khép. Em không quay về!
Tháng 5 bùa mê...
Tôi chạm tôi ngày về quê khóc
Hạt mưa, tiếng ve, kỷ niệm...
Và mùi hương ổi chín phía sau vườn....
2. THÁNG NĂM...
Tháng năm. Gom sách. Phố un khói
Ngày mới bùng lên nắng lửa vàng
Nước mắt viền mi. Cay khói trắng?
Từng trang vở cháy. Khóc từng trang!...
Tháng năm nhớ sách. Buồn như sách
Tư tưởng nào thua khói đốt... đồng
Socrates, Tagore, Kant, hay Max...
Thoáng bùng, phút chốc hóa hư không?
Tưởng đã ngàn năm gom chữ nghĩa
Bây giờ gom sách đốt mà chơi?
Đổi đời, âu cũng đời... vô sách
Tủ trống mà lòng trĩu trĩu rơi!
Đốt sách tháng năm. Đốt sạch trơn
Thi, thư, lễ, nghĩa... chẳng chi hơn
Tự do, độc lập cao xa quá...
“Triệu người vui, cũng triệu người buồn”
Tháng năm, mừng lễ “người lao động”
Ăn trắng mặc trơn phải... cải tà
Rửa sạch óc người qua lửa đỏ
Sách vở gì? Thời buổi can qua!
Tháng năm, tháng năm ngồi nhớ sách
Và nhớ từng trang vở học trò
Tháng năm đốt sách. Ta về ruộng
Bắt ốc, mò cua. Đói ngủ khò!
Tháng năm, đốt sách. Đi nương rẫy
Cắt cỏ tranh, chằm lá, lợp nhà
Cuốc đất trồng khoai. Khoai hóa... cỏ
Thư sinh ngồi khóc, cười ha ha?
Tháng năm. Tháng năm... học buôn lậu
Thuốc lá, thuốc Tây buộc ống quần
Sa-mit, Dexa... cùng bột ngọt
Vinh quang hề. Qua trạm nhân dân!
Chồng chất tháng năm. Chồng chất buồn
Hề ta quân tử lụy con buôn
“Sách vở ích gì?” thời buổi ấy
Thăm thẳm đêm về. Nước mắt tuôn!...