Hôm nay,  

"Chim Xanh" Tình Ái

30/08/202400:00:00(Xem: 1920)

Capture 
"Nếu cô hôn con cóc này, hôm nay ngày 14 tháng 2, và đúng 7h tối nay, thì sẽ có người đến gõ cửa nhà cô. Đó là Hoàng Tử Trong Mơ của cô đấy".

Ban nãy, lúc 5 giờ chiều, khi nàng mở gói quà nhỏ và thấy con cóc, ban đầu nàng đã tỏ thái độ kinh tởm, nhưng rồi, khi đã hết ngạc nhiên và sững sờ, thì nàng đã hoài nghi và lo sợ. Cô nàng này ư, cô ta luôn tin vào Hoàng Tử Trong Mơ. Và tin vào nụ hôn của tình yêu đích thực. Nếu không thì cô đã nhanh chóng thả con vật bé nhỏ kia ra cho rồi. Nhưng vào ngày lễ Thánh Valentine, ngày lễ Tình Yêu, một khi đã nhận kiểu thư như thế này, cô nàng đã trở nên mơ mộng. Cô đặt cái loài ếch nhái này trong một cái gọi là hủ ẩm ướt rất tầm thường làm như không có chuyện gì xảy ra, và chạy vào trong phòng tắm ngắm lại cái dung nhan của mình xem sao. Ôi, ai mà biết được nhỉ.
 
"Hôm nay, ngày 14 tháng hai, vào đúng 7h tối, hãy đến nhấn chuông ở số 26, đường Plantes. Bạn hãy chuẩn bị tinh thần để được đón tiếp như một Hoàng Tử, hãy tỏ ra đáng yêu nhé!"

Khi anh ta tìm thấy mẫu thư được luồn vào bên dưới khe cửa, ngay tức khắc anh ta nghĩ đến người nào đã đùa giỡn với ý không tốt. Anh liền nhanh chóng mở cửa ra thềm cầu thang để xem người mang bức thư đến có còn quanh quẩn đâu đó không. Vừa trở vào phòng, anh tự hỏi không biết người nào đã nhanh nhẩu chuồi bức thư vào nhà mình mà anh không biết điều gì cả. Cảm thấy vui thú, rồi bị lôi cuốn, và sau cùng là thật sự bị sự tò mò thúc dục, anh ta suy nghĩ xem ai có thể cư ngụ ở số 26 đường Plantes nhỉ. Anh không hề quen biết gì hết. Rồi anh cảm thấy mình lố bịch quá sức, khi ý nghĩ về việc ấy chỉ mới nhen nhúm vào đầu. Và bây giờ, làm sao anh có thể lò mặt đến một địa chỉ mà anh không hề quen biet- đành rằng cũng không xa xôi gì lắm, nhưng vẫn là xa lạ - rồi sau đó còn đi gõ cửa nhà người ta, y như một thằng ngố!

18h30

Nàng cứ xoay vòng quanh cái lọ giống như con cá thí điểm*. Nàng nhìn cái lọ một cách thận trọng. Có lúc nàng tự hỏi không biết da của con cóc có chất  độc không. Nhưng rồi nàng lấy tay xua đuổi ý nghĩ đó ngay. Rồi còn gì nữa đây! Ôi trời, nhưng mà chuyện gì chẳng ra làm sao vầy nè...!

Chàng phải đi tắm đây, thật chết tiệt! để ổn định những suy nghĩ mông lung trong đầu. Rồi đi cạo râu nhẵn nhụi, tươi mát và chải chuốt. Để xuất hành đây. Nào, cái gi? Ít ra ta cũng có quyền đi ra ngoài chứ! Rồi nếu như anh cứ thẩn tha bước đi như vậy, và đứng trước nhà 26 đường Plantes thì sao nào? Rồi gì nữa? Đúng rồi, Hoàng Tử của sa mạc tình yêu, thì sao?

18h45

Phải trang điểm lại hay sao đây trời? Rồi sau đó, chắc chết mất, xấu hổ quá, và thật là buồn cười, phải trang điểm công phu thế này để ôm hôn một con cóc. Cô bé tội nghiệp của tôi ơi. Thật đúng là dở hơi. Khờ khạo nữa. Rốt cuộc chỉ có một mình. Và cũng hơi điên rồ.

Anh ta đứng trước tủ áo và tự hỏi mình có nên đeo cà vạt để được "tiếp đón như một vị Hoàng Tử "không nhỉ.

18h55

Cái lọ nằm trên bàn giữa bếp của nàng. Nàng vuốt thật nhẹ vào lưng chú cóc, chú ta ngước nhìn nàng với vẻ thật trìu mến, ôi đôi mắt cóc. Và nếu như thật sự có người đến nhấn chuông thì sao ta?

Chàng đã ra khỏi nhà và nói cho mình nghe. "Rồi, đấy nhé, tôi đang đứng trước nhà 26 đây. Nhưng mà nghe cho kỹ nhé, chỉ vì tò mò thôi à! Tôi có tính rất tò mò đó; và rốt cuộc thì câu chuyện này cũng không phải tầm thường đâu nhe. Không hiện thực tí nào cả nhưng thật sự là không tầm thường đâu. Sao nào, bộ bạn nghĩ rằng cuộc sống của tôi hiện nay là vui thú làm sao? Thật vậy ư? Tàu điện, đi cày, rồi ngủ. Ta sống chỉ để làm những thứ đó thôi sao, hỡi bạn?


18h58

Chuông của ngôi giáo đường nhỏ trong xóm sắp sửa đổ rồi. "Dù gi đi nữa, nếu hôn con vật đó thì ta đâu có mất mát gi đâu nhỉ, cô ta tự nhủ thầm. Thông điệp đã rõ ràng: đó là điều kiện để có sự việc gì xảy đến, đúng không nào? Điều quy định là "nếu".

Anh cảm thấy hơi phấn khởi, giống như một con bọ chét trên da của con chó, và thật sự anh bị nỗi tò mò bám vào trí, khi anh đứng một mình trước cửa ra vào, mà trên nút chuông không thấy tên nào hết. Anh có cảm tưởng như mình mới mười lăm tuổi. Khi anh đến đón người yêu đầu tiên của mình ở bậc cầu thang phía trên trong tòa nhà ấy để dẫn cô bé đi xem phim. Flora... và anh không bao giờ quên cô nàng Flora. Anh cũng từng có vài người khác, nhưng Flora đã vượt trội hơn tất cả bọn họ. Mối tình đầu tiên thì luôn kéo dài... Rồi thời gian mà gia đình làm nghề ngoại giao của Flora đã đi nước ngoài định cư và mang Flora đi xa, thật xa, con tim của anh đã ngừng đập. Nhưng rồi anh đã phải tiếp tục sống, theo lẽ thường tình. Anh đâu có thể làm gi khác hơn? Nhưng anh không bao giờ quên nàng.

18h59

Từ lúc hẹn hò lần đầu tiên cho đến nay, nàng chưa bao giờ cảm thấy phải chờ đợi trong khắc khoải lo âu như thế này. Anh ấy tên là Pierre. Và tối nay, trong tâm mình, nàng thấy mình cũng cùng độ tuổi như thế. Khoảng mười lăm tuổi. Ôi, mẹ kiếp, người ta không thể ôm hôn loại cóc nhái chết tiết như thế này!

 -Chuông giáo đường đã đổ, báo đã 7 giờ tối.

Nàng cho rằng chắc mình lẩn thẩn, dở hơi rồi. Và hôn con cóc.
Nghe tiếng chuông reo.

Sự im lặng tiếp theo đó là không thể tin được. Từ bên trong và bên ngoài cánh cửa, hai kẻ sững sờ đã làm thời gian ngừng lại. Nàng lắc đầu xua đuổi mọi thứ, bất lực, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười về điều kỳ cục khó tin của sự việc, về sự trùng hợp như muốn đập vào mặt.

Chàng đang sửa soạn để bỏ chạy. Nhưng rồi chàng đứng đó như trời trồng, và chỉ chờ đợi xem diễn biến thế nào. Bởi vì ngay thời khắc này, chàng đã bấm chuông rồi!

Và rốt cuộc rồi nàng cũng mở cửa ra. Trái tim gần như muốn vỡ tung ra.

Pierre và Flora đứng đối mặt nhau. Một thoáng dịu dàng, thời gian như ngừng trôi, và rồi họ đã ôm choàng lấy nhau. Họ đã nhận ra nhau ngay tia nhìn đầu tiên. Toàn vẹn, không thay đổi. Và rồi tiếng cười, niềm vui sướng hơn cả mãnh liệt, sự sững sờ, hạnh phúc trọn vẹn, Tình Yêu... pha lẫn nhau.

Từ bên cánh cửa sổ, trên cao của tầng một, số 23 đường Plantes, một người phụ nữ lớn tuổi nhìn toàn cảnh một cách bao quát, quan sát bằng một nụ cười vui mừng hớn hở về công việc đã hoàn thành mỹ mãn. Bà biết cả hai nhân vật này từ lâu lắm rồi. Bà là người gác dan của tòa nhà nơi mà cả hai đứa sống cùng với cha mẹ chúng, và bà đã nhìn thấy chúng trao nhau nụ hôn đầu tiên, ở bên dưới cầu thang. Lúc ấy bà cảm thấy xúc động đến nỗi bà luôn giữ kỷ niệm ngọt ngào ấy, đã làm cho bà cảm thấy ấm lòng về số phận của nhân loại trong những ngày lạnh giá của bà.

Có lẽ bà là vị thần Cupidon** duy nhất làm thợ giao hàng cóc của toàn thể vũ trụ! Và bà vẫn tiếp tục cười vui sướng khi cả hai đứa đóng cánh cửa lại.

***
GHI CHÚ
 
*Cá thí điểm  : (pilot fish): loại cá làm sạch những ký sinh của cá mập và lợi dụng cá dữ dằn này để bảo vệ chúng khỏi những loại ăn mồi khác-
** Cupidon: Thần có cánh, bay quanh thần Vệ Nữ và thần Ái Tình-
 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi có một người bạn viết lách văn nghệ. Chị cho rằng mình có chút tài nghệ, đủ để khi cần móc túi lấy ra xài. Chị không viết đều. Chỉ viết khi thích – đôi khi chị viết gửi vài tạp chí mạng, có khi chỉ viết để đó, không gửi ai. Chị sống trên căn gác nhỏ, gọi đó là "giang sơn sáng tác" của riêng mình. Mỗi ngày chị dậy lúc gần trưa, pha ly cà phê nguội, rồi mở máy tính. Có bài chị viết ngay sau ngụm cà-phê đầu tiên – vài chục phút là xong – gửi đi ngay rồi gập máy, đi ngủ tiếp. Có bài để ba năm hôm, không sửa gì cả, gửi đi như vậy. Tôi hỏi: “Sao không đọc lại?” Chị nhún vai: Lúc viết là thật nhất. Sửa nhiều, mất hồn. Tôi hỏi tiếp: Không sợ thiếu sót? Chị cười, lấy ngón tay chỉ lên bức thư pháp trên tường:“Tri túc giả phú” (Biết đủ là đủ).
Trong tác phẩm Giông Tố của Vũ Trọng Phụng ấn hành năm 1936. Nhân vật chính trong tác phẩm nầy Nghị Hách, đại tư sản giàu có. “Năm trăm mẫu đồn điền trong tỉnh nhà, có mỏ than ở Quảng Yên, ba chục nóc nhà Tây ở Hà Nội, bốn chục nóc nữa ở Hải Phòng. Cái ấp của hắn đồ sộ nhất tỉnh, đến dinh quan công sứ cũng không bằng” (Giông Tố). Trên đường đến làng quê thăm ruộng lúa, trong lúc chờ người sửa chữa cái xe bị hỏng, hắn nhìn thấy cô gái quê xinh đẹp tên Thị Mịch... Thèm nhỏ dãi nên làm ra chuyện “ép liễu nài hoa”!
Quê nội tôi nằm bên cạnh sông Thu Bồn, dòng họ Tộc Trần có 5 phái nên con cháu rất đông, ở dọc theo tả và hữu ngạn sông Thu Bồn, từ Quốc Lộ I, cầu Cao Lâu chạy dài theo hướng Đông xuống các làng ở phía Nam thành phố Hội An. Tên gọi xã Điện Phương hiện nay qua những lần thay đổi thuộc quận Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam. Ranh giới xã Điện Phương ở phía Tây thành phố Hội An, phía Bắc giáp Tỉnh Lộ 608 (Vĩnh Điện - Hội An), phía Đông của Quốc Lộ 1 (cạnh cầu Cao Lâu) và phía Nam giáp sông Thu Bồn). Điện Phương vẫn giữ tên các làng cũ như Thanh Chiêm, Phước Kiều, Phú Chiêm, Kim Bồng (thời gian thuộc xã Cẩm Kim)... Theo dòng lịch sử thì những làng nầy được hình thành mấy trăm năm về trước thời Nguyễn Hoàng, trong đó có di dân từ Thanh Hóa. Vài làng nơi nầy nổi tiếng nghề đúc đồng từ thời vua Tự Đức. Nghề bánh tráng và mì Quảng nổi tiếng từ xa xưa…
Hầu hết các nước trên thế giới đều sử dụng tiếng lóng ra đời từ rất lâu, thường được lưu truyền trong dân gian. Đó là khẩu ngữ, phương ngữ trong cách giao tiếp bằng loại ngôn ngữ riêng được áp dụng trong nhóm người, địa phương và cả trong cộng đồng… Các loại tiếng lóng thường được lưu truyền thời gian trong xã hội. Xấu hay tốt còn tùy thuộc vào đối tượng sử dụng với nội dung, ý nghĩa muốn truyền đạt là gì. Trong sinh hoạt cuộc sống, mỗi nhóm vay mượn có tiếng lóng riêng giao tiếp hằng ngày…
Một anh bạn học cũ, gốc dân Quảng Ngãi (*), mới lãnh lương dạy kèm mấy giờ Anh ngữ, có nhã ý mời tôi đi ăn một món đặc sản quê anh. Ngại cho túi tiền eo hẹp của bạn, tôi từ chối thì anh nói ngay “Rẻ thôi mà!”. Cái quán xập xệ nằm ở đầu đường Bình Giả, Tân Bình. Chị chủ quán có vẻ trầm lặng, khép kín, không đon đả chuyện trò với khách, nhưng quán của chị khá gây ấn tượng là mấy chữ “Don Quảng Ngãi” được ghi dõng dạc, to nét trên tấm bảng lớn treo trước quán. Rồi hầu như để cho đồng bộ, bên trong quán lại có thêm hai cái bảng khác quảng cáo “Bia Dung Quất – Bia Quảng”. Và, rõ ràng là khiêm tốn hơn, một tấm bảng khác nữa ghi mấy chữ “Cháo gà, vịt – Tiết canh – Hủ tíu”, nét nhỏ hơn nhiều so với chữ “Don Quảng Ngãi”
Trước đây tôi đã viết bài phiếm Cao Nhơn, Nhơn Trị từ thành ngữ “Cao nhân tất hữu cao nhân trị” ghi vài nhân vật ngày xưa kiến thức rộng, giỏi văn chương nên tự phụ “mục hạ vô nhân” nhưng người xưa cho rằng “Nhất sơn hoàn hữu nhất sơn cao” (Núi cao còn có núi cao hơn) để nói về con người suy ngẫm. Vì vậy chuyện “sửa lưng” nói nôm na nhẹ nhàng hơn “phản pháo, đá giò lái” giữa hai nhân vật qua lời nói hay hành động. Người xưa sửa lưng không những chỉ người có quyền thế sửa lưng người thất thế mà ngược lại…
Trong cuộc sống của chúng ta cũng thường gặp phải bao chuyện xảy ra họa (rủi ro) và phúc (may mắn). Khi có người bị họa thì lấy thành ngữ “Tái ông thất mã” nghĩa Hán Việt: Tái là “cửa ải”, Ông là “ông lão, ông già”, Tái ông là “ông già sống gần biên ải” ám chỉ khi người gặp họa trước thì may mắn được phúc sau. Thông thường thì thành ngữ nầy chí với tự bản thân để an ủi. Trong Tự Điển Hán Nôm thì phúc và phước viết giống nhau. Theo cách gọi miền Bắc là phúc, Trung và Nam là phước. Với phước, họa thì khôn lường được. Câu nói Lưu Hướng trong Thuyết Uyển “Phúc bất trùng chí, họa tất trùng lai”, phúc chỉ may mắn một lần, họa thì liên miên. Hay “Phúc vô song chí, họa bất đơn hành”.
“Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm. Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm”: Khi không có người chỉ huy, kẻ xấu làm bậy. “Gà tức nhau vì tiếng gáy”: Tính ganh đua, đố kỵ, không chịu kém người khác. “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”: Cậy thế ỷ lại, bắt nạt người khác. “Khôn ngoan đối đáp người ngoài. Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau”: Khuyên bản thân có bản lãnh thì ra ngoài xã hội, anh chị em trong nhà nên đoàn kết, gắn bó với nhau cùng nghĩa tương tự như “Gà nhà lại bới bếp nhà”: Chê cùng phe cánh lại phá hoại lẫn nhau. “Gà què ăn quẩn cối xay”: Chê những người không có ý chí. “Học như gà đá vách”: Chê những người học kém. “Lép bép như gà mổ tép”: Chê người ngồi lê mách lẻo. “Lờ đờ như gà ban hôm”: Quáng gà, chê người chậm chạp, không hoạt bát
Câu nói để đời của TT Nguyễn Văn Thiệu: “Làm kẻ thù của Mỹ thì dễ, làm bạn với Mỹ thì rất khó”. Làm kẻ thù với Mỹ chỉ trực tiếp đối đầu còn làm bạn với Mỹ phải chấp nhận yêu sách, quyền lợi của Mỹ… nếu không sẽ bị “đá giò lái, đâm sau lưng” và có lúc bị bán đứng đất nước!
Tuổi 18 có thực sự là ngưỡng cửa của trưởng thành? Không ai lớn lên giống ai, và hành trình trưởng thành cũng chẳng thể đo đếm bằng một con số. Hầu hết chúng ta đều quen thuộc với cột mốc 18 tuổi – độ tuổi mà luật pháp nhiều nơi, bao gồm Hoa Kỳ, công nhận một cá nhân chính thức bước vào tuổi trưởng thành và phải chịu trách nhiệm hình sự như người lớn. Thế nhưng, câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.