Nhớ mẹ, viết lời thơ chuồn chuồn.

1/19/202513:11:00(View: 1690)
nguoi_nguoi
Minh họa Đinh Trường Chinh


 

Nhớ mẹ. Dế gáy đột ngột.

Ngày phai màu.

 

Tuổi lên tám, một hôm tôi rượt bắt chuồn chuồn long lanh dưới nắng, trưa bãi hoang đầy bụi gai.

Nó, cái đẹp, vô cùng nhạy cảm, thở nhẹ, nó bay, không xa, đậu xuống bụi gai khác.

Rượt nó đến xế chiều, tay chân trầy trụa rướm máu. Về sau thành thẹo vô hình.

 

Cảm giác thơ nhích gần, dừng lại, long lanh dưới ánh đèn, nó bay. Rối loạn chữ nhấp nháy.

Bắt được. Say mê kẹp trang giấy, nằm xẹp lép vô vị một bầy. Xác khô chỉ còn nghĩa.

Tôi bắt thơ theo dạng bắt chuồn chuồn.

Mẹ nói, đừng hành hạ chuồn chuồn, mai nó đầu thai làm vợ. Tôi thích ép sống nó, đẹp giữa hai trang vở.

Không nghe mẹ. Cứ ngây thơ, mốt mai sẽ hiểu. Bao nhiêu chuyện đời hiểu rõ hết thấy vui.

Đã qua thời làm thơ ràn rụa cảm xúc.            

Một hôm, rượt bắt phần não lãng quên

Tình tra vấn nhiều, mất cảm giác.                  

Thấy giữa tập vở cũ, nó khô rang.

Kỷ niệm bầm dập chợt nhức nhối, trí nhớ là bạn thân hay kẻ thù, nhỏ đã phạm tội, lớn làm sao tránh tội.

Chuồn chuồn xẹp lép. Chữ nghĩa khô xẹp lép. Thơ vốn bay cao làm sao ép giữ để dành xem.

Tôi cúi gần, thở nhẹ

Nó thành bụi tan bay. Nhớ lời mẹ. Bụi buồn xé lẻ đậu xuống tay.                            

Chỉ còn vết vàng lợt trên giấy hiện đôi mắt lờ mờ.

Đôi mắt từng khẩn cầu xin sống.

 

Ngồi xuống, nó bay. Đứng lên, nó đậu. Thức tỉnh, nó bay. Mơ màng, nó đậu. Uống cà phê, ăn trưa, ăn chiều, ngồi bên em, nó đậu. Cầm bút, nó bay.

Ngồi xuống, em bay. Đứng lên, em đậu. Thức tỉnh, em bay. Mơ màng, em đậu. Uống cà phê, ăn trưa, ăn chiều, ngồi bên em, em đậu. Cầm tay em, em bay.

Mẹ ơi, con hiểu rồi. Chuồn chuồn đầu thai thành thơ tình ái.

Thời thơ niên cất giữ những bóng đen trong huyết mạch. Máu luôn chảy qua tim. Luôn trở lại. Mỗi lần dường như lớn hơn. Những bóng đen khổng lồ lúc về già. Chúng đậu. Chúng bay. Bỏ lại những trống rỗng, không biết để làm gì?

Trên đường thua cuộc ra về, thấy động đậy trong lùm gai. Nín thở, thò tay vào. Đau nhức. Chảy máu. Bắt chuồn chuồn lửa, màu đỏ  nhung. Tay kẹp đôi cánh, hân hoan về nhà khoe mẹ, cảm giác điều gì bất an. Bất chợt, nhớ vết mắt mờ, nát bấy, đọng vàng cầu khẩn. Tôi thả cánh chuồn chuồn. Nó vụt bay không trung, một vệt đỏ lóng lánh vui trong nắng chiều u sầu.

Hôm đó, về đến nhà, chị lớn khóc, ôm tôi: “Em đi đâu? Má chết rồi.”

Ngu Yên

 

 

 

 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.
một bên lòng tàn lụi, một bên non omnis moriar – chỉ là những thanh âm, nhẹ hẫng hút biến
Ngày càng lún sâu | Ngày càng bị chìm xuống
không hẳn tàn phai | mà dần nhạt | đến không còn vết tích câu lưu