Hôm nay,  

Occupy Oakland 2-11: ngày vui như hội, tối bạo động

07/11/201100:00:00(Xem: 7975)
Occupy Oakland 2-11: ngày vui như hội, tối bạo động

buivanphu_vb_h01_citibank-large-contentNhững người biểu tình trước lối vào ngân hàng CitiBank. (ảnh Bùi Văn Phú)

Bùi Văn Phú
Đêm 2-11 bạo động lại xảy ra quanh khu trung tâm thành phố Oakland khi một nhóm người biểu tình sau một ngày đình công, tuần hành đã chiếm một bin-đinh bỏ trống, đập cửa kính và xịt sơn vào nhiều cửa hàng trên phố Broadway. Bạo động xảy ra, cảnh sát đến làm nhiệm vụ bảo vệ tài sản của doanh nhân, an ninh cho khu phố và yêu cầu nhóm người tụ họp bất hợp pháp giải tán. Khi những người này bất tuân lệnh, cảnh sát dùng hơi cay và trái sáng loà mắt để giải tán và bắt giam vài chục người.
Giới chức cảnh sát cho biết số người bị bắt là 103, trong đó có 32 cư dân Oakland, 42 người đến từ các thành phố khác trong vùng Vịnh San Francisco. Hầu hết những người bị bắt đã đóng tiền tại ngoại và được thả, chờ ngày ra toà vào tháng tới.
Tuần trước cũng có đụng độ như thế sau khi cảnh sát vào mờ sáng đã giật sập các lều và giải tán vụ chiếm đóng quảng trường từ khi phong trào Occupy Oakland được phát động vào ngày 10-10. Chiều tối cùng ngày nhiều người xuống đường biểu tình, có lúc tấn công cảnh sát bằng gạch đá, chai lọ, sơn nên cảnh sát phản ứng lại với hơi cay, đạn đậu và trái sáng loà mắt khiến Scott Olsen, một cựu quân nhân từng chiến đấu ở Iraq tham gia biểu tình bị thương bể đầu.

buivanphu_vb_h02_broadway-large-contentNgã tư đường Broadway và E.14th buổi trưa ngày 2-11. (ảnh Bùi Văn Phú)

Sự việc một số người biểu tình hôm 2-11 đụng độ với cảnh sát là cao điểm xấu của ngày tổng đình công do phong trào Occupy Oakland khởi xướng để đòi công bằng trong việc đánh thuế giới nhà giầu.
Cuộc đình công được sự hưởng ứng của một số thành phần dân chúng trong đó có giáo chức, thương gia, bác sĩ, y tá, luật sư, công nhân và học sinh. Chính thức ra thông cáo ủng hộ đình công có nghiệp đoàn giáo chức, nghiệp đoàn y tá. Thành phố Oakland cho công nhân viên được xin phép nghỉ trong ngày nếu muốn. Theo sở học chánh, 18% giáo chức của thành phố đã nghỉ dạy trong ngày.
Từ buổi sáng, cả nghìn người đổ về Quảng trường Frank Ogawa trước toà thị chính Oakland, nơi có hàng trăm lều vải được dựng lên từ mấy tuần qua. Phố chính Broadway cấm xe qua lại từ đường 12 đến đường 16. Tại ngã tư Broadway và đường E. 14th là một sân khấu nhỏ trên sàn một xe tải để các khách được mời lên phát biểu. Giăng ngang đường E.14th là một biểu ngữ lớn màu đen với hàng chữ “Death to capitalism”.
Đủ mọi thành phần dân chúng, từ công nhân, sinh viên, học sinh, các nhà hoạt động xã hội đã lên tiếng ủng hộ phong trào Chiếm Phố Wall đang lan rộng đến nhiều thành phố trên nước Mỹ. Tất cả đều nhận mình thuộc về thành phần 99%, tức không phải 1% nhóm nhà giầu mà đa số là những người điều hành ngân hàng, công ti tài chánh trong thị trường chứng khoán ở Phố Wall.

buivanphu_vb_h03_tents-large-contentHơn 150 lều của những thành viên phong trào Occupy Oakland dựng lên trước toà thị chính Oakland từ 10-10. (ảnh Bùi Văn Phú)

Sáng nay, hầu hết các cơ sở thương mại quanh khu vực toà thị chính đóng cửa. Một số vì e ngại đối đầu với người biểu tình như các ngân hàng Wells Fargo, CitiBank, một số khác vì không cảm thấy an toàn như tiệm Rite Aid, Walgreen. Nhiều hàng quán cũng đóng cửa. Tiệm ăn Saigon bên cạnh quảng trường không mở và có dán trước cửa tờ giấy ủng hộ cuộc đình công.
Ra khỏi khu vực biểu tình vài khu phố, như phố Tàu ở đường số 9 các cửa hàng vẫn mở. Những nơi khác trong thành phố sinh hoạt buôn bán vẫn diễn ra bình thường.

Vào giấc trưa khu vực biểu tình có vài nghìn người. Không khí nhộn nhịp như một hội chợ với nhiều gian hàng bán sách, quầy thức ăn, nước uống. Nhiều nghệ sĩ trình diễn từ trưa cho đến chiều. Học sinh hát ca, nhảy muá. Các nhà sư cầu nguyện. Có nhóm ngồi thiền giữa muôn vàn âm thanh trộn lẫn vào nhau. Đặc biệt là không có bóng dáng cảnh sát. Thị trưởng Oakland Jean Quan phát biểu với giới truyền thông là bà tin tưởng cuộc đình công và biểu tình sẽ diễn ra trong tinh thần ôn hoà.
5 giờ chiều số người tham dự biểu tình lên đến trên 10 nghìn và đã tuần hành từ đường E.14th qua Market để đến bến cảng Oakland, đoạn đường dài chừng hai dặm. Tại cảng, đoàn biểu tình ngăn chặn xe tải không cho vận chuyển hàng hoá ra vào khiến cảng không hoạt động được trong nhiều giờ.
Tại sao chọn bến cảng làm nơi biểu tình" Cảng Oakland lớn thứ 5 tại Hoa Kỳ. Tại đây từ thời chiến tranh Việt Nam đã có nhiều cuộc biểu tình chống chiến tranh vì là nơi lính Mỹ xuống tàu đi chiến đấu và là nơi chuyển quân trang, quân dụng vào chiến trường. Tại đây còn có những cuộc biểu tình chống chiến tranh ở Iraq. Nay đoàn biểu tình muốn đóng cửa cảng vì cho rằng Hoa Kỳ nhập cảng quá nhiều hàng hoá do những công ti Mỹ đưa việc ra nước ngoài vì giá nhân công rẻ, khiến mức thất nghiệp trong nước lên cao. Tuy nhiên số liệu của cơ quan chức năng cảng đưa ra cho biết 55% số hàng chuyển qua cảng là hàng xuất khẩu của Hoa Kỳ.
Ngoài việc làm tắc nghẽn lưu thông, không có sự cố nào xảy ra tại bến cảng. Đóng cảng được ba tiếng đồng hồ là mục đích chính của phong trào Occupy Oakland trong ngày đình công và người biểu tình tuyên bố họ đã thành công trước khi giản tán.

buivanphu_vb_h04_march-large-contentHơn 10 nghìn người tuần hành từ trung tâm thành phố ra cảng Oakland khiến cảng không hoạt động được trong nhiều giờ. (ảnh Bùi Văn Phú)

9 giờ tối đa số dân chúng về nhà. Đoàn biểu tình còn lại vài trăm người kéo nhau trở lại Quảng trường Frank Ogawa.
Gần nửa đêm có nhóm người vào chiếm một bin-đinh bỏ trống cách nơi tụ họp biểu tình hai khu phố và bắt đầu đập phá những cơ sở thương mại chung quanh nên cảnh sát đã phải dùng hơi cay để giải tán. Theo những người quan sát tại chỗ, thành phần khích động bạo động thường là những người mặc đồ đen và có khăn che mặt.
Nhìn chung, 99% những người tham gia đình công và biểu tình trong ngày 2-11 đã rất ôn hoà, tuy ồn ào với những khẩu hiệu được hô vang lúc ở quảng trường cũng như khi tuần hành ra bến cảng. Trong ngày, đập phá cửa kính, máy rút tiền xảy ra tại ngân hàng Wells Fargo và cửa tiệm Whole Foods bị xịt sơn khi đoàn biểu tình đi ngang qua mà theo lời nhân chứng cũng là thành phần đeo khăn che mặt khuấy động. Khuya đến những người này lợi dụng màn đêm để gia tăng hành vi bạo động nên cảnh sát phải can thiệp. Thành phần quậy phá này được các giới chức gọi là “anarchist”, là những người không thích có bất cứ một hình thức tổ chức chính quyền nào.
Cho đến nay phong trào Chiếm Phố Wall – Occupy Wall Street - tuy chưa đưa ra một mục đích rõ và phương thức vận động hành lang, nhưng nhìn chung cách phong trào dùng chiến thuật chiếm những khu vực công trước trụ sở hành chính của các thành phố để lên tiếng đòi hỏi chính phủ đánh thuế cao hơn nữa thành phần 1% những người có lợi tức cao nhất và dùng tiền đó cho việc giáo dục, y tế và xã hội của toàn dân.
Đến nay phong trào đã lan rộng ra nhiều thành phố trên toàn nước Mỹ, được quần chúng biết đến nhiều hơn và những đòi hỏi của phong trào đang gây chú ý trong chính trường Hoa Kỳ.
© 2011 Buivanphu.wordpress.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cuối năm là lúc con người nhìn lại về giá trị cuộc sống. Một bài viết trên trang mạng The Conversation nêu vấn đề về những vực thẳm chính trị, các cuộc chiến tranh, áp bức… và con người vì thế cảm thấy vô vọng và bất lực khi chứng kiến những thế lực đen tối diễn ra khắp nơi trên thế giới. Liệu chúng ta có thể làm được điều gì đem lại thay đổi trước những bi hoại này hay không?
Danh hiệu “Nhân Vật Của Năm” do TIME bắt đầu từ năm 1927 – theo truyền thống được trao cho những người có ảnh hưởng đáng kể trong các sự kiện toàn cầu, từ chính trị đến văn hóa, môi trường, nghệ thuật. Những người được chọn đóng vai trò như một “thước đo phong vũ” về sức lan tỏa trong xã hội đương đại. Ảnh hưởng đó, theo tiêu chuẩn do chính TIME đề ra, có thể là “for better or for worse – làm cho thế giới tốt đẹp hơn hoặc tệ hại hơn.”
Tiễn 2024, thế giới sẽ chào đón một năm mới 2025 mang theo cả bóng tối lẫn ánh sáng. Các cuộc xung đột, sự phân cực chính trị và những rủi ro khôn lường là lời nhắc nhở về sự bất ổn của thời đại. Nhưng đồng thời, khả năng phục hồi kinh tế, sự phát triển công nghệ, tinh thần hợp tác quốc tế, hơi thở và sự sống còn bất khuất của từng người mẹ, từng đứa trẻ vực dậy và vươn lên từ những đống gạch vụn đổ nát ở Ukraine, ở Gaza, ở Syria… cũng là cảm hứng và hy vọng cho tương lai nhân loại. Nhà văn Albert Camus đã viết: “Giữa mùa đông lạnh giá nhất, tôi tìm thấy, trong mình, một mùa hè bất khả chiến bại.”* Thế giới năm 2025, với tất cả những hỗn loạn, vẫn mang đến cơ hội để con người vượt qua và xây dựng một cuộc sống tốt đẹp, tử tế hơn. Đó cũng là lời chúc chân thành cuối năm của toàn ban biên tập Việt Báo gửi đến quý độc giả: một năm 2025 tràn trề cơ hội và hy vọng.
Trong ba năm học gần đây, PEN America đã ghi nhận hàng loạt trường hợp cấm sách xảy ra trên toàn nước Mỹ, đặc biệt trong các trường công lập. Những nỗ lực xóa bỏ một số câu chuyện và bản sắc khỏi thư viện trường học không chỉ gia tăng mà còn trở thành dấu hiệu của một sự chuyển đổi lớn hơn, đặt ra câu hỏi nghiêm trọng về tương lai của giáo dục công lập. Việc kiểm duyệt này phản ánh một xu hướng đáng lo ngại: sự tập trung vào việc kiểm soát nội dung văn hóa và giáo dục, thay vì khuyến khích học sinh tiếp cận kiến thức đa chiều.
Syria đang sống trong một bước ngoặt lịch sử sau khi chế độ độc tài sụp đổ nhanh chóng và Bashar al-Assad trốn sang Nga để tị nạn. Các nhóm nổi dậy chiến thắng đang cố gắng duy trì trật tự công cộng và thảo luận về các kịch bản cho tương lai. Lòng dân hân hoan về một khởi đầu mới đầy hứa hẹn pha trộn với những lo âu vì tương lai đất nước còn đầy bất trắc. Trong 54 năm qua, chế độ Assad đã cai trị đất nước như một tài sản riêng của gia đình và bảo vệ cho chế độ trường tồn là khẩu hiệu chung của giới thân cận.
Các số liệu gần đây cho thấy những thách thức mà nhà lãnh đạo Trung Quốc phải đối mặt để phục hồi kinh tế cho năm 2025, khi quan hệ thương mại với thị trường xuất khẩu lớn nhất của Trung Quốc có thể xấu đi cùng lúc mức tiêu thụ trong nước vẫn sụt giảm. Và thật sự thì nền kinh tế Trung Quốc tệ đến mức nào? Việc đặt câu hỏi này ngày càng trở nên hợp lý khi Trung Quốc đang đối mặt với tình trạng sản xuất trì trễ và tiền tệ mất giá kéo dài trong những năm gần đây. Đặc biệt, chính quyền Bắc Kinh dường như không muốn công khai toàn bộ thực trạng.
Chiều ngày Thứ Ba 17/12, tòa án New York kết án Luigi Mangione 11 tội danh, bao gồm tội giết người cấp độ 1, hai tội giết người cấp độ 2 cùng các tội danh khác về vũ khí và làm giả danh tính. Theo bản cáo trạng, một bồi thẩm đoàn ở Manhattan đã truy tố Mangione về tội giết người cấp độ hai là tội khủng bố. Tòa đã kết tội hành động của Luigi Mangione – một hành động nổi loạn khó có thể bào chữa dù đó là tiếng kêu cuối cùng của tuyệt vọng.
Ngay từ thời điểm này, cho dù chưa chính thức bước vào Tòa Bạch Ốc, tổng thống đắc cử Donald Trump đã hứa hẹn một chiến dịch bài trừ di dân lớn nhất lịch sử Mỹ. Những cuộc kiểm soát, bắt bớ, trục xuất di dân dự kiến sẽ diễn ra với qui mô lớn trong vài năm tới. Nhiều sắc dân nhập cư ở Mỹ sẽ phải lo lắng, nhưng cộng đồng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất sẽ là cộng đồng di dân gốc Mỹ Latin. Lời hứa này đang làm hài lòng những người Mỹ xem dân nhập cư là kẻ cướp đi việc làm và quyền lợi của mình. Rất đông trong số này thuộc các cộng đồng di dân, trong đó có cộng đồng gốc Việt. Tuy nhiên, có bao nhiêu người thấy được toàn cảnh ảnh hưởng của những chính sách bài trừ di dân đến nền kinh tế và xã hội Hoa Kỳ?
Trong tài liệu của Thư Viện Quốc Hội ghi rằng, nguồn gốc của quyền ân xá trong Hiến Pháp Hoa Kỳ đến từ lịch sử Anh quốc. Quyền ân xá xuất hiện lần đầu tiên dưới thời trị vì của Vua Ine xứ Wessex vào thế kỷ thứ bảy. Mặc dù tình trạng lạm dụng quyền ân xá ngày càng tăng theo thời gian, dẫn đến những hạn chế sau đó, nhưng quyền ân xá vẫn tồn tại trong suốt thời kỳ thuộc địa của Mỹ.
Tôi cộng tác với tuần báo Trẻ (tờ báo có nhiều ấn bản nhất tại Hoa Kỳ) gần hai chục năm qua. Sự gắn bó lâu dài này không chỉ vì tấm lòng yêu nghề (và thái độ thân thiện cởi mở) của ban biên tập mà còn vì chút tình riêng. Mỗi tuần Trẻ đều dành hẳn một trang báo, để trân trọng giới thiệu đến độc giả hai ba vị thương phế binh (Việt Nam Cộng Hòa) đang sống trong cảnh rất ngặt nghèo ở quê nhà. Nhìn hình ảnh đồng đội của mình đang ngồi trên xe lăn, hay nằm thoi thóp trong một gian nhà tồi tàn nào đó – lắm lúc – tôi không khỏi băn khoăn tự hỏi: “Liệu có còn ai nhớ đến những kẻ đã từng vì đời mà đi không vậy?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.