Hôm nay,  

Hồi Tưởng Những Ngày Du Học

9/18/201200:00:00(View: 10954)
Những ngày gần đây, tôi có những liên hệ mật thiết với những đồng môn và niên trưởng tại Đức Quốc khiến cho tôi muốn viết lại một chút về quãng thời thanh xuân của mình từ 19 đến 31 hầu như hoàn toàn sống tại quốc gia đó chỉ có một tháng từ 1 tháng 2 đến 28 tháng 2 năm 1975 là về thăm gia đình và quê hương.

Đến phi trường Muenchen vào năm 1966 trong một chuyến bay của Air France cất cánh từ phi trường Tân Sơn Nhất qua phi trường của vài nước như Hồi Quốc, Ba Tư rồi đáp xuống phi trường Orly ở ngoại ô Paris, sau đó đổi máy bay cho chặng cuối cùng Paris - Muenchen.

Đang học năm dự bị tại Studienkolleg ở Muenchen thì có người bạn rủ xuống Stuttgart dự kỳ thi Feststellungspruefung, nếu đỗ thì sẽ được nhận vào Technische Hochschule Stuttgart, thấy có lớp người đi trước làm được, tôi bèn xuống Stuttgart theo người bạn này.

Châu Âu khác Hoa Kỳ là thành phố lớn nhất, trung tâm tài chánh, văn hóa, chính trị cũng là thủ đô trong khi tại Mỹ trung tâm văn hóa, kinh tế không phải cũng là nơi đặt thủ đô tức là trung tâm quyền lực chính trị. Thí dụ như Bá Linh (Đức Quốc), Ba Lê (Pháp Quốc), Nữu Ước và Hoa Thịnh Đốn (Hoa Kỳ).

Thành phố Stuttgart là thủ đô của tiểu bang Baden-Wuertemberg, có các công ty nổi tiếng như Daimler Benz (Mercedes), Porsche, Bosch (phụ tùng cơ khí và điện) ... và các công ty Hoa Kỳ như IBM, HP (Hewlett-Packard), ngoài ra còn có những công ty của kỹ nghệ hạng trung; vì thế nhu cầu nhân công rất lớn và trong vùng ngọai ô là những khu rộng lớn cho thợ thuyền gốc ngoại quốc (đa số đến từ Thổ Nhĩ Kỳ), dân cư rất bảo thủ, chăm chỉ, gần đó (Ulm) là nơi sinh trưởng của danh tướng Rommel. Đây cũng là trụ sở của trung tâm huấn luyện Thế vận quốc gia (Marcel Nguyễn (2 huy chương bạc trong thế vận hội Luân Đôn 2012) theo học và tập dượt tại đây).


Lớp sinh viên sang các năm 1964, 65, 66 nhận thấy Tổng Hội Sinh Viên tại Tây Đức với trụ sở tại Bonn không có hoạt động thiết thực nên đã cùng nhau soạn thảo nội quy cho Liên Hội và một Ban Chấp Hành và Hội Đồng Đại Diện được bầu ra. Bầu không khí chính trị tại Tây Đức lúc đó rất sôi động với thị trưởng Bá Linh (Willy Brandt) thuộc đảng Dân Chủ Xã Hội được bầu là phó thủ tướng năm 1966 (rồi thủ tướng năm 1969), rồi năm 1968 với "muà Xuân Prague", Dubcheck nổi dậy tại Tiệp Khắc và Tết Mậu Thân.

Vì đa số sinh viên theo kỹ thuật, xuất xứ là thành phần trung lưu ở thành phố lớn hay giới trung lưu tại các nơi khác nên cảm thấy rất gần gũi và trực tiếp với các biến chuyển tại quê hương, nhất là Tết Mậu Thân (1968), Muà Hè Đỏ Lửa (1972), Hiệp Định Ba Lê (1973). Đa số lo lắng học hành, thiểu số liên quan đến chính trị và một số đi đến cực đoan.

Liên lạc với sinh viên tại Pháp có thể kể như cố nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu (tức Phạm Trọng với Muà Thu Không Trở Lại) tốt nghiệp Quốc Gia Âm Nhạc Ba Lê; Nguyễn Kim Cương thuộc Tổng Hội Sinh Viên Ba Lê (được mời nói chuyện tại trại hè và đã nói về khung cảnh Việt Nam trước trận Điên Biên Phủ). Với các sinh viên niên trưởng tại Tây Đức như bác sĩ Hà Ngọc Minh (chồng ca sĩ Kim Loan nổi tiếng với Căn Nhà Ngoại Ô), với sinh viên vượt tuyến (từ Đông Âu qua Tây Đức), khiến anh chị em sinh viên tại Tây Đức cảm thấy mình phải phát triển một hướng đi của riêng mình, phù hợp với môi trường, lớp tuổi và ước vọng.

Nguyễn Viết Kim
(Goddard Space Flight Center, NASA)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ngày 30 tháng 5, một bồi thẩm đoàn ở New York kết luận, cựu Tống thống Donald Trump phạm tất cả 34 tội danh. Đây là một sự kiện chưa từng xảy ra trong lịch sử nước Mỹ, khi lần đầu tiên một cựu tổng thống bị tuyên án nhiều tội đại hình trong một vụ án hình sự. Ông Trump bị kết tội làm làm giả hồ sơ kinh doanh để che giấu các khoản khoản thanh toán tiền bịt miệng cho cựu ngôi sao phim khiêu dâm Stormy Daniels, nhằm mục đích ém nhẹm các thông tin bất lợi trước cuộc bầu cử năm 2016, để cử tri bỏ phiếu cho ông ta.
Hôm rồi, cháu Út hỏi: Người mình hay nói “phải sống đàng hoàng tử tế”. Thế nào là “đàng hoàng”, hả bố ? Tôi lúng túng không biết trả lời sao cho gọn gàng và dễ hiểu nên đành phải kể lại cho con nghe mẩu chuyện ngăn ngắn, của một nhà báo lẫy lừng (Anh Ba Sàm) đọc được qua Thông Tấn Xã Vỉa Hè: “Sau 1975, có những thứ mà Sài Gòn, miền Nam làm cho hắn rất lạ và không thể quên. Một đêm, chạy xe máy về nhà (ông cậu), tới ngã tư đèn đỏ, ngó hai bên đường vắng hoe, hắn rồ ga tính vọt thẳng. Bất ngờ nghe bên tai tiếng thắng xe cái rẹc, liếc qua thấy ông lão với chiếc xích lô trống không. Quê quá, phải dừng theo!”
Nếu cái gì cũng có bước khởi đầu của nó thì -- ngoài công việc thường ngày là quan sát hành động của từng con người để có một phán xét cuối cùng vào thời điểm thích hợp -- đâu là việc làm đầu tiên của Thượng Đế? Câu trả lời, theo một câu chuyện chỉ để cười chơi, rất thích hợp với bộ máy chuyên tạo nên cảnh rối ren hỗn loạn trên đất nước chúng ta. Cái câu chuyện về một cảnh trà dư tửu hậu khi những nhà chức nghiệp cãi nhau rằng nghề của ai có trước, dựa trên những tín lý từ bộ kinh Cựu Uớc, đặc biệt là chương Sáng Thế Ký.
Đảng CSVN có nhiều chứng bệnh lây nhiễm trong thời kỳ “đổi mới” như tham nhũng, tiêu cực, lợi ích nhóm và chia rẽ, nhưng 3 chứng “nhận vơ”, “lười lao động” và “lười làm việc” của một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên đã khiến Đảng lo sợ.
Bất ngờ sáng 30/05/24, TT Biden tuyên bố bỏ giới hạn sử dụng võ khí của Huê Kỳ cung cấp cho Ukraine đánh Nga. Đồng thời, Âu châu đã thỏa thuận một quyết định mới quan trọng là bỏ giới hạn đỏ, gởi huấn luyện viên quân sự qua Ukraine giúp quân đội Ukraine, cho phép Ukraine sử dụng các loại võ khí mạnh và có tầm hoạt động xa tới lãnh thổ Nga nhằm những mục tiêu quân sự. Riêng Anh đã bước tới trước, một số quân đội Anh đang hoạt động tại Ukraine.
“Que Sera Sera,” ca khúc này luôn gắn bó với tâm tư của cậu bé bảy tuổi. Đi xem xi-nê với mẹ, sau này mới biết là phim The Man Who Knew Too Much, về nhà tôi nhớ mãi cái giai điệu vui tươi và đôi môi nhảy múa, khi nữ diễn viên hát đoạn que sera sera. “Chuyện gì đến sẽ đến,” một câu nói đầy thơ mộng đối với cậu bé, rồi dần dần lớn lên biến thành câu nói chấp nhận chuyện ngày mai ‘Life is a crazy ride, and nothing is guaranteed. (Đời là chuyến đi điên rồ, không có gì bảo đảm. ‘Eminem’.) Dường như, có một chút bất cần, không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến. Tưởng chỉ là như vậy, ai ngờ, câu nói bỗng đứng dựng lên, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì đến sẽ đến là sao?” Đúng, “sẽ đến” thuộc về tương lai, thuộc về bí mật, nhưng “chuyện gì đến,” một phần đã bị khám phá, tìm thấy, công bố. Chúng ta, con người hiện tại, thế kỷ 21, may mắn có một khoa học khá trung thực và năng nổ, mở ra cho sự hiểu biết còn kém cỏi, nhiều nơi quá khứ còn tối tăm và nhiều nơi chờ ánh sánh rọi tới.
Người Việt rất hay buồn. Họ buồn đủ chuyện, đủ thứ, đủ cách, đủ kiểu, đủ loại và buồn dài dài: buồn chồng, buồn vợ, buồn con, buồn chuyện gia đình, buồn chuyện nước non, buồn chuyện tình duyên, buồn trong kỷ niệm, buồn tình đời, buồn nhân tình thế thái, buồn thế sự đảo điên, buồn tàn thu, buồn tàn canh gió lạnh … Đó là chưa kể những nỗi buồn buồn lãng xẹt: buồn trông con nhện giăng tơ, buồn trông cửa bể chiều hôm, buồn trông nội cỏ rầu rầu, buồn trông con nước mới sa …
Ngày 09/05/2024, đảng CSVN tung ra 5 “điều răn” mới quy định tiêu chuẩn gọi là “chuẩn mực đạo đức cách mạng cho cán bộ, đảng viên trong giai đoạn mới”, nhưng liệu có dậy được ai không? Tất cả 5 Điều chứa đựng những tiêu chuẩn đã có từ lâu, nhưng thất bại vì những chứng hư tật xấu trong đảng vẫn tồn tại, đứng đầu là tham nhũng, tiêu cực và chủ nghĩa cá nhân, lợi ích nhóm...
Trong thời gian gần đây, thế giới đã chứng kiến cuộc khủng hoảng lãnh đạo chưa từng thấy ở Việt Nam kể từ ngày quốc gia Á châu này nằm trong tay thống trị của đảng Cộng Sản gần một nửa thế kỷ. Tính từ tháng Năm, 2022 đã có hai chủ tịch nước, hai phó thủ tướng, một trưởng ban kinh tế trung ương, chủ tịch quốc hội, và một thường trực ban bí thư kiêm trưởng ban tổ chức trung ương bị cách chức vì chiến dịch chống tham nhũng. Bộ Chính Trị Khóa 13 cũng bị mất năm ủy viên hiện chỉ còn 13 người. Nhiều nhà quan sát chính trị tự hỏi đã đến lúc Việt Nam chuyển biến thành một nước dân chủ hay chưa? Kinh nghiệm những nước cộng sản Trung Âu và Đông Âu đã trải nghiệm qua tiến trình này khoảng bốn thập niên về trước có giúp gì cho Việt Nam ngày nay được không? Đây cũng là chủ đề của bài báo này
Dù sống cùng thời nhưng khác nơi nên tôi không gặp Nguyễn Tất Thành lần nào ráo. Giao lưu, tương tác, chit chat … (qua không gian mạng) cũng không luôn. Bởi vậy, tôi chỉ đoán già/đoán non rằng con đường học vấn của ổng không dài và (dường như) cũng không được suôn sẻ gì cho lắm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.