Hôm nay,  

Thân Mỹ Hay Ghét Mỹ

22/11/201200:00:00(Xem: 11256)
Có lẽ ít nước nào trên thế giới khích động nhiều tâm lý yêu ghét trái nghịch như Hoa Kỳ. Biểu tình chống Mỹ, đốt cờ Mỹ không những xảy ra ở những nước địch như Iran, Cuba, Bắc Hàn, mà còn tại các đồng minh thân thiết như Pháp, Đức, Nam Hàn, hay ngay trong xứ Mỹ như ở Đại Học Berkeley, trước Wall Street v.v… Nhưng bên cạnh đó còn những biểu lộ quần chúng và tự phát như tại Miến Điện, Cam Bốt, v.v… khi người dân vẽ hình chào đón Tổng Thống Obama và bà Ngoại Trưởng Clinton với niềm hy vọng dù mong manh rằng nổi niềm oan ức của đám nông dân nghèo hèn được các nhà lãnh tụ của cường quốc lớn nhất hành tinh đoái hoài.

Không nói gì đến chuyện đại sự ngoài đường, ngay trong gia đình cũng không ít lần sanh ra gây gổ trên bàn ăn chỉ vì ý kiến thân hay ghét Mỹ - câu chuyện tào lao chỉ có thế mà đôi khi anh chị em giận không gặp mặt nhau hàng mấy tháng trời! Sang đến Hoa Kỳ không ít người lãnh trợ cấp nhà nước vẫn ghét Mỹ, rồi bị trách mắng là tại sao vừa ăn tiền lại… chửi Mỹ.

Một người Hoa hay Ả Rập khi bị nước ngoài chê bai rất dễ sanh tự ái vì tinh thần dân tộc. Nhưng riêng dân Mỹ lại ưa chế nhạo chính quốc gia mình, khi đi ra ngoại quốc bị công kích họ không cảm thấy bị xúc phạm cá nhân. Có lẻ một là họ đã quen với lề lối phê bình chỉ trích trong nước, hai là đối với họ chính quyền chỉ được giao công việc trong bốn năm nên cũng chẳng nhất thiết là đại diện gì cho ai – trái với giá trị lâu dài mà họ tự hào và tôn trọng là bản Tuyên Ngôn Độc Lập bảo vệ quyền sống, tự do và mưu cầu hạnh phúc.


Vài năm trước khi bà Clinton đến Cam-Bốt đã ôm vào lòng một bé gái thoát khỏi nạn mãi dâm và thốt lên “…em là niềm hy vọng của chúng tôi – you are our inspiration .... “ Câu nói cho dù chân tình hay là mánh khoé của một chính trị gia lão luyện nhưng vẫn làm ấm lòng người nghe. Thật khó lòng hình dung ngài Ngoại Trưởng Dương Thiết Trì bộc lộ được chút tình cảm thân thương giữa con người với nhau kiểu này.

Hàng trăm ngưòi Cam Bốt đã viết biểu ngữ trên nóc nhà “Obama S.O.S” kêu gào sự quan tâm đến việc viên chức nước họ cướp nhà dân chúng. Có thể trong 10-20 năm nữa Trung Quốc sẽ qua mặt Mỹ để trở thành cường quốc hạng nhất trên thế giới, biết đâu được khi đó sẽ có người dân Sudan, Ethiopia, Tây Tạng nào giăng bản “Ngài Tập Cận Bình xin hãy cứu vớt dân oan”.

Khi đó Hoa Lục mới xứng đáng để lãnh đạo thế giới, và người viết sẽ hoạ lại 16 chử vàng treo trước cửa nhà để dạy con cháu rằng cho dù hai nước láng giềng thế nào cũng có xích mích nhưng đây là một cường quốc đáng ngưỡng mộ. Còn không thì cứ tạm bỏ 16 chử vàng vào trong góc nhà cho đóng bụi!

Đoàn Hưng Quốc

Ý kiến bạn đọc
26/11/201221:51:43
Khách
Than ôi ! Trong khi dân oan xứ Cao Miên vẽ hình ông Tông Tông xứ Cờ Hoa trên mái nhà và viết những lời cầu cứu đến ông một cách thống thiết , thì mỉa mai thay nhà cầm quyền tại xứ Chùa Tháp lại giăng biểu ngữ hoan hô Tầu Cộng và hô lên vạn tuế ngài Đổng Lý họ Ôn , đó phải chăng lại tung hô cái thứ ôn dịch hay sao ?
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi lần đầu tiên đặt chân đến Tây Phương, tôi nhận thấy một số sự việc tại đây không giống ở Đông Phương, và đặc biệt nhất là đối với đất nước Tây Tạng
Trong vòng vài thập niên trở lại đây, ở các quốc gia hậu kỹ nghệ, phong trào Công nghệ Xanh (Green Technology) đã được các nhà khoa học đưa lên hàng đầu
Chúng tôi là NAPCA (National Asian Pacific Center on Aging), một trung tâm bảo vệ quyền lợi của những người cao niên Châu-Á ở nước Mỹ
Kể từ khi Việt Nam bắt đầu mở cửa năm 1986 trở đi, vấn đề nhập cảng các phế liệu từ nước ngoài để tái sử dụng, biến chế thành nguyên vật liệu
Hiện tượng Obama và Chân tướng Obama là bài toán mà Nghị sĩ Hillary Clinton phải sớm giải - trong vòng ba tuần - trước khi tình hình đã thành quá trễ…
Cách đây khoảng một tháng, tác giả, cựu tù nhân “Cải Tạo” Đỗ Văn Phúc, ngỏ ý muốn tôi viết lời tựa cho quyển hồi ký đời tù nhan đề Cuối Tầng Địa Ngục
Khi bị áp bức, bóc lột, con người đương nhiên phải đối kháng. Đấu tranh là hình thức đối kháng dứt khoát và triệt để nhất vì nhắm tới mục tiêu
Trong một bài viết trước đây về Nghị Viên Madison Nguyễn và quyết định của Hội Đồng Thành Phố San Jose
Đó là trường hợp của cố Giáo sư Hoàng Minh Chính, người đã cống hiến trọn cuộc đời cho các lý tưởng của ông. Trong 72 năm dấn thân tranh đấu vì sự độc lập
Sau vòng đầu phiếu sơ bộ ngày Thứ Ba Trọng Đại (mùng năm tháng Hai) với kết quả ngang ngửa, Nghị sĩ Hillary Clinton bị choáng váng vì ngày Thứ Ba Trọng Đại


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.