Hôm nay,  

Người Tình

03/04/201300:00:00(Xem: 6403)
“Người tình” là tựa đề cuốn phim LAmant (The Lover) do đạo diễn Pháp Jean-Jacques Annaud thực hiện cách đây hơn 20 năm. Kịch bản dựa theo cuốn tiểu thuyết cùng tên của Marguerite Duras xuất bản và đoạt giải thưởng văn chương Prix Goncourt năm 1984. Marguerite (1914-1996) sinh ra ở Gia Định, ngoại ô Saigon vào thời thuộc địa Pháp. Truyện phim chính là cuộc đời của tác giả, bà có tên thật là Marguerite Donnadieu. Để thực hiện cuốn phim, Annaud đã phải tung quảng cáo khắp nước Anh và Mỹ để tìm diễn viên thích hợp với Marguerite ngoài đời nhưng cuối cùng Laurence vợ của đạo diễn tình cờ khám phá ra Jane March top model xuất hiện trên bìa Just Seventeen Magazine ở London.

Cô bé Jane March xinh xắn 52” (1.57m) vừa 16 thì được chọn đóng cùng với tài tử Hong Kong Tony Lueng Ka Fai 33 tuổi. Thân phụ Jane là người Anh gốc Tây Ban Nha và mẹ là người Việt gốc Tầu. Tuy thế, nhìn cô tôi không thấy nét Á châu ngoại trừ dáng dấp thon nhỏ. Cô được mời đến Paris để diễn thử vào dịp sinh nhật 17 tuổi nhưng phải chờ 2 tháng trước năm cô 18 mới bắt đầu quay phim bởi vì nội dung có nhiều pha ân ái nóng bỏng không hợp với tuổi vị thành niên. Dẫu vậy, ban điều hành vẫn phải dùng đến 5 nữ diễn viên giả (body doubles) để thay cô đóng những cảnh làm tình mùi mẫn và 2 người nam thay Tony Lueng. Cử chỉ ngây thơ của cô bé Jane March vào lứa tuổi mới lớn đóng phim tình nóng bỏng đã làm thế giới yêu chuộng nghệ thuật thứ 7 tò mò và phỏng đoán cô đã thật sự diễn những pha ái ân trên giường với Tony Lueng. Được hỏi qua các cuộc phỏng vấn, đạo diễn Annaud làm thinh để cố tình quảng cáo cho cuốn phim của mình thêm phần sôi nổi. Sự việc đã làm Jane tủi hổ và cả hai không nhìn mặt nhau trong suốt 10 năm! Khi cuốn phim hết ăn khách, đạo diễn mới chính thức lên tiếng phủ nhận sự việc và xin lỗi cô nhưng đã có biết bao hiểu lầm...

Cốt chuyện giản dị! Hai nhân vật chính, một ngây thơ như chim ra ràng, một từng trải trong giới thượng lưu... Tình cờ gặp rồi yêu nhau và đắm chìm trong xác thịt như những gì Marguerite Duras đã nếm mùi khi bà là cô bé 15 tuổi, cha mất sớm, ở với mẹ buôn bán thất cơ lỡ vận và người anh rượu chè hung dữ đánh đập cô. Tuy lạc lõng giữa chợ đời ở một đất nước xa lạ miền Viễn Đông vào tuổi dậy thì nhưng cô học giỏi và mang giấc mộng lớn một mai trở thành văn sĩ. Trên chuyến phà qua sông trở về trường học sau những tháng hè ở miền quê, cô gặp một công tử người Tầu bề ngoài lịch lãm điển trai... Thế là câu chuyện tình khởi sắc từ những cử chỉ lãng mạn ban đầu tay nắm tay rụt rè đến những buổi hẹn hò vội vã ở căn nhà nhỏ khu phố Chợ Lớn để hai người đam mê yêu nhau hàng giờ.

Mặc dù nội dung có những pha nín thở, kéo khán giả ngồi bất động vì căng thẳng bởi sóng tình nổi dậy trong chính lòng họ tuy nhiên ở lãnh vực nghệ thuật đạo diễn đã thành công... Hình ảnh có sống sượng nhưng hai thân thể đẹp tuyệt trần của tạo hóa quyện vào nhau như lực nam châm đã để lại khung cảnh lãng mạn cho người xem pha lẫn ít nhiều tư tưởng gợi dục mà sẽ có kẻ đánh giá là tục tĩu! Phim có tính chất lãng mạn vì đã diễn tả trung thực mối tình mang nhiều nghịch cảnh: cô gái 15 nhỏ bé yêu người tình 27 cao lớn, tính ngây thơ bên cạnh nét từng trải, cảnh nghèo nàn đi đôi với giầu sang phú quý, văn minh Âu Tây chung đụng văn hóa Á Châu và cuối cùng trên tất cả là sắc mầu trong tình yêu của một cô gái mẫu quốc da trắng nằm trong tay người đàn ông thuộc địa da vàng.

Giới thiệu cuốn phim đến đây có lẽ đã đầy đủ, tôi xin tiếp tục với phần tản mạn. Bắt đầu là hai chữ ngạc nhiên... Ngạc nhiên với chính mình vì đáng lẽ xem xong “Người Tình”, tôi phải nhớ đến một thời vang bóng, thời gian đi học và đi làm bên trời Âu. Vài cuộc tình đến rồi đi lạnh lùng như năm dài tháng tận! Những chiều cuối tuần xa nhà, cô đơn trong căn phòng nhỏ ở một tỉnh lẻ, may mà có em, em đến thăm rồi ở lại... như một món quà nồng nàn sắc hương. Em đến thăm, áo em mang theo hình ảnh của bốn mùa, mỗi mùa một mầu áo và khi mùa đông về lạnh buốt, phải cởi bỏ nhiều lớp áo ngoài mới nhìn thấy làn da trắng. Kỷ niệm ấy với truyện tình trong phim có sự tương đồng giữa người con gái mắt nâu, tóc vàng sợi nhỏ và người thanh niên Việt nhưng dĩ vãng ấy lại không trở lại tức thì trong lòng tôi khi xem phim “Người Tình”.

Đầu tiên, tôi nhìn thấy trước mắt những cảnh tượng trong tranh vẽ của Trémois, “LArt dAimer” (nghệ thuật yêu) với những đề tài như “Metamorphoses” (sự biến thái), “Mythologies” (huyền thoại), “Etreintes” (sự ghì chặt)... Tất cả những sáng tác ấy mang hình ảnh “ Les Empreintes de lAmour” (dấu ấn của tình yêu). Họa sĩ Pháp Pierre-Yves Trémois được đề cử vào Lacadémie des Beaux Arts (Viện Hàn Lâm Pháp) năm 1978 đã vẽ những tác phẩm đi từ thổn thức của tâm hồn ông trước tình yêu và hoang mang với những câu hỏi kỳ bí đối với cuộc đời. Cuốn phim quay cảnh làm tình bộc lộ sự khắc khoải đè nén như một lạc thú đau thương mà con người không dễ dàng chế ngự trong lúc Trémois diễn tả toàn cảnh đứng ngồi của hai kẻ đang ân ái, siết chặt thân thể vào nhau như một sự cất cánh phơi phới (Envol) kèm theo đó hình ảnh y khoa học mà con người biết tìm nhưng chưa hiểu, vô số tinh trùng từng đàn bay lượn chung quanh noãn bào được vẽ bên cạnh bức tranh. Phải chăng nghệ sĩ đa cảm nên đa tình vì thế sáng tạo được những tác phẩm để đời? Họ bầy tỏ sự thật nguyên thủy rất đơn sơ nhưng cao quý, không dối lòng lừa phỉnh. Sự thật chính là linh hồn của sáng tạo!

Sự kiện tiếp theo trở lại ký ức của tôi là căn nhà nhỏ quay trong phim với lối kiến trúc thuộc địa ở Chợ Lớn mà hai người đã hẹn hò yêu đương. Nó giống căn nhà sát nách xưởng vẽ của thầy tôi, họa sĩ Tú Duyên 161 Nguyễn Công Trứ... Khu phố xưa có những hàng me lá nhỏ, lề đường chật hẹp nhưng buôn bán sầm uất, con đường không xa bùng binh chợ Bến Thành từ lâu đã là tâm điểm của Sài thành.

Thập niên 60, cơ thể tôi trên đà bộc phát, mụn trứng cá bắt đầu xuất hiện trên gò má và một tâm hồn ủy mị đầy cảm xúc bên trong. Lòng tôi sôn sao mỗi khi gặp người con gái mỉm cười quay lại nhìn... Tôi yêu rất vội, thoáng nhanh chỉ vì bốn mắt nhìn nhau! Thuở ấy, mỗi sáng chủ nhật, tôi đạp xe từ trường đua Phú Thọ đến nhà thầy trọ học, có khi ở lại xưởng để vẽ chân dung, có lúc về miền nông thôn mùi hương lúa bạt ngàn phác họa cảnh đồng quê. Căn nhà bên cạnh xưởng vẽ của thầy, tôi để ý lúc nào cũng cửa đóng then cài, trống vắng vì ít người lui tới giống như ngôi nhà của chàng công tử người Tầu trong phim chỉ dùng đến mỗi khi hẹn hò yêu đương với người tình.

Một ngày chủ nhật đẹp trời, đang đứng bên cạnh cửa sổ xưởng vẽ, tôi thấy chiếc taxi hai mầu ngừng trước căn nhà ấy. Chỉ vài phút sau, người đàn ông lịch sự trong bộ âu phục, mở cửa xe mời người tình từ trong nhà bước ra. Không nhìn được dung nhan nàng nhưng từ phía sau, tôi cũng thấy dáng quý phái của mỹ nhân sang trọng trong chiếc áo dài trắng tân thời. Chiếc taxi thấp và nhỏ, nên nàng phải cúi gập người, kéo vạt áo qua một bên trước khi bước vào ngồi... Cả một hình ảnh tuyệt vời đến từ cõi thiên thai ở trước mắt tôi: quần trắng bó sát đôi mông tròn nở nang và không ai ngờ bên trong... hiện lên chiếc quần lót mầu hồng bằng lớp vải mỏng được cắt đúng với kích thước da thịt như một bức tranh khỏa thân chưa bao giờ được thầy tôi cho vẽ. Hình ảnh ấy, kín mà hở, mảnh vải nhỏ mầu hồng đã tô đậm toàn thể những đường cong của đôi mông đầy kịch tính. Dù chỉ chiêm ngưỡng trong mấy giây, nó đã ăn sâu vào tâm trí tôi biết bao ý nghĩ sâu xa về dục tình. Tuần lễ sau đó, tôi thấy mụn trứng cá trên da mặt mọc lên nhiều hơn trước!

Yêu đến sớm hay muộn không mấy quan trọng nhưng thường là theo quy tắc yêu từ trên xuống dưới! Đầu tiên, yêu em vì mái tóc tìm cho thấy liễu xanh xanh lả lơi, hay đi tìm dòng suối tóc trên vai rồi đến đôi mắt như bóng dừa hoang dại, âu yếm nhìn anh không nói năng. Tiếp theo là đôi môi hồng, hôn nhau phút này, chia tay tức thì... Hò hẹn lâu rồi em nói đi! Nhưng chưa nói thì vẫn cứ yêu và mỗi lần như thế thì lại tiến sâu về phía dưới. Đó là cuộc chinh phục “nam tiến” của nam nhi mỗi khi đến tuổi khôn lớn. Con đường tình yêu lúc này vẫn chưa phải là ngõ cụt, không hẹn mà họ sẽ cùng vòng ra phía sau để yêu đôi mông người phụ nữ. Đến đây là điểm hẹn cuối cùng, con người đã biết yêu với tất cả dục tính.

Qua câu chuyện này, tình cờ vào tuổi dậy thì tôi đã đốt giai đoạn để đến trực tiếp điểm hẹn! Tâm hồn một đứa trẻ quả tình là một trang giấy trắng, rất nhậy để in đậm những hình ảnh cuộc đời một cách trung thực. Khi trưởng thành, những dữ kiện ấy sẽ ảnh hưởng sâu rộng vào tâm trí và hành vi của nó. Thời gian dù có dài vô tận cũng sẽ không bao giờ làm tôi quên ngày chủ nhật hôm ấy... chiếc quần lót mầu hồng nhìn qua khung cửa sổ xưởng vẽ của thầy tôi. Căn phố nhỏ trong phim “Người Tình” cũng làm tôi nhớ lại chút kỷ niệm ngày xưa đã qua hơn nửa thế kỷ, lứa tuổi vừa lớn lên bị quyến rũ mãnh liệt vào thế giới đàn bà. Ở người nghệ sĩ, tình yêu là vô tận...

Cao Đắc Vinh
Cali 07/2012

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.