Hôm nay,  

Phải chăng có ngày 30/04 vì có những người cầm "cặ… chó đái"?

03/05/201412:33:00(Xem: 9479)

Phải chăng có ngày 30/04 vì có những người cầm "cặ… chó đái"?

 

Nguyễn Thị Cỏ May

 

 

30/04

Ngày nay, sau gần 70 năm, người do thái vẫn thường xuyên nhắc nhở, hâm nóng lại, có lúc liên tục hằng tháng, hằng tuần như sự việc mới xảy ra ngày hôm qua, cái thảm nạn hơn 5 triệu người do thái ở Âu châu bị Đức Quốc xã tiêu diệt. Họ dùng từ ngữ do thái " shoah " để chỉ cái thảm nạn " diệt chủng " do Quốc xã gây ra. Và từ ngữ " tội diệt chủng " lần đầu tiên được Tòa án Nhơn quyền ở Nuremberg, Đức, ban hành.

Ảnh hưởng của sự lên án Đức quốc xã rất lớn, rất mạnh làm cho ở Âu châu, ngày nay, không ai dám biểu hiện một quan hệ gần xa với phong trào đức quốc xã hết cả.

Cộng đồng người do thái làm được chuyện này vì truyền thông nằm trong tay họ và một số lớn những nhà khoa học, chánh trị, tài chánh trên thế giới gốc do thái còn biết thương nước, tuy không sống trên đất nước, ảnh hưởng mạnh lên chánh phủ các nước nơi họ sanh sống. Cộng đồng người việt nam hải ngoại không có những điều kiện đó.

Chúng ta là cộng đồng non trẻ, lần đầu tiên sanh sống ở hải ngoại, mỗi năm còn nhớ nhắc nhở với nhau ngày đau thương 30/04 đã là một việc làm quan trọng, có ý nghĩa lớn rồi. Nhưng Ngày 30/04 chỉ tác động ở những người là nạn nhơn trực tiếp, không đủ nội hàm để tác động những người việt nam ở thế hệ sau và người ngoại quốc. Trái lại tiếng “Shoah” có nội dung nhạy cảm hơn với những người đọc nó, nghe tới nó, vì nó mang đủ ý nghĩa tố cáo trước dư luận tội chống nhơn loại của Đức quốc xã. Thật ra, Ngày 30/04 cũng mang cùng ý nghĩa “shoah” là sát hại, thanh toán cho tiêu vong một bộ phận lớn của dân tộc việt nam mà cộng sản hà nội không thừa nhận từ bản chất. Ngày 30/04 là thứ “génocide”, tội chống nhơn loại, nhưng nó chỉ tác động ở những người biết «30/04» là gì. Tự nó, ”30/04” không đủ tố cáo tội ác cộng sản từ đó, trước đó, cho tới nay. Đức quốc xã tàn bạo nhưng đối với người ngoại quốc. Cộng sản hà nội gian ác, thâm độc đối với chính đồng bào của họ. Đặc tính tội phạm của đảng cộng sản hà nội mới trầm trọng hơn Đức Quốc xã. Hơn thế nữa, họ còn hợp tác với ngoại bang để sát hại đồng bào của họ nữa.

Vì cái ý nghĩa bị gắn chặt với lịch sử mà lịch sử lại bị bóp méo theo chánh sách tuyên truyền của chế độ nên ở trong nước, người dân ngày nay vẫn quen nói, một cách tự nhiên, ngày " giải phóng", tức ngày 30/04, để nhắc lại một móc thời gian. Như " hồi mới giải phóng ", "sau ngày giải phóng,....". Thậm chí, không ít người việt nam ở hải ngoại cũng có thói quên ngôn ngữ đó. Như vậy họ chưa ý thức được thân phận của họ, chưa thấy thương cảm đồng bào nạn nhơn do ngày 30/04 gây ra và chưa thấy cộng sản là kẻ gây ra thảm nạn dân tộc ngày nay.

Ngày 30/04 là ngày chiến thắng trọn vẹn riêng của đảng cộng sản hà nội vì chiếm được Miền nam Việt nam và là ngày đau thương lớn của dân tộc. Hà nội thắng, không phải do quân đội của họ mạnh mà do sự tiếp tay của một thành phần không nhỏ của Miền nam. Quan trọng là nhóm trí thức ưu tú miền nam đã ảnh hưởng mạnh quần chúng do Việt nam có một hoàn cảnh lịch sử khá phức tạp do thực dân pháp để lại.

 

Trí thức Sài gòn lần lượt vào mật khu

Trưa ngày 30/04, sau khi Dương văn Minh, Tổng thống thừa tự của Việt nam Cộng hòa, kêu gọi quân đội buông súng chờ lịnh bàn giáo, đoàn quân giải phóng ngơ ngác kéo vào Thủ đô với quân phục rất “bộ đôi”, đầu đội nón tai bèo, chơn mang dép râu, với cờ Mặt trận sao vàng, nửa đỏ nửa xanh. Đi theo họ là Mặt trận Giải phóng Miền nam và Chánh phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền nam. Tức với toàn bộ một thực thể chánh trị được 23 nước thuộc phe xã hội chủ nghĩa và “thế giới thứ ba” nhìn nhận về quan hệ ngoại giao.

Nhưng Hà nội phải khai tử hai tổ chức này !

Tưởng cũng nên nhắc lại vài sự kiện lịch sử quan trọng : Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền nam (MTGP) thành lập ngày 20/12/1960. Chánh phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền nam (CPLTCHMN) thành lập ngày 08/06/1969.

Từ sau Hiệp định đình chiến Genève, Miền nam yên ổn nhờ Miền bắc trong cảnh “tang gia bối rối” do cuộc cải cách ruộng đất ”long trời lở đất” gây ra. Sau những đợt sửa sai, thật ra là chiến dịch cải cách ruộng đất đã kết thúc, nội tình Miền bắc lắng dịu. Từ 1958, chế độ Ngô Đình Diệm tập trung củng cố quyền lực quá mạnh, thay vì thực thi một chánh sách đoàn kết “gia đình tình thương” làm cho đám cán binh vìệt minh không tập kết, ở lại bám trụ, bắt đầu nổi dậy, xách động những người khác, đi theo kháng chiến chỉ vì lòng yêu nước, không cộng sản, bị ảnh hưởng. Đến lúc, đêm họ bị tập trung ngủ ở đình chùa, trường học để kiểm soát thì họ bắt đầu lo lắng về đời sống gia đình, về an ninh bản thân của họ. Khi Mặt trận Giải phóng Miền nam ra đời, họ gia nhập như tìm một nơi ẩn náo vì họ vẫn có thể liên lạc với gia đình được.

Khi chế độ Ngô Đình Diệm ngày càng bộc lộ đường lối độc tài thì MTGP càng trở nên lớn mạnh. Khi Mặt trận lôi kéo được nhiều trí thức tên tuổi bỏ Sài gòn đi ra mật khu thì uy tín của Mặt trận lại gia tăng thêm. Như Ông Đốc Nguyễn văn Kiết, (Giáo sư văn chương pháp và làm Hiệu trưởng Trung học, ngày xưa dân chúng quen gọi là Ông Đốc học), ở đường Phan đình Phùng, Sài gòn, sáng ra đi dạy học, chiếc xe Peugeot 203 với tài xế đậu sẳn trước cửa nhà, bà vợ trẻ hơn ông rất nhiều, đẹp, con nhà giàu điền chủ Bạc liêu, xách cặp đem ra để lên băng sau xong, ông mới từ từ bước ra, lên xe ngồi. Bà vợ đóng cửa xe, vẩy tay chào cho xe chạy. Người với phong cách trưởng giả như vậy mà dám bỏ nhà cửa, đời sống sung sướng ở Sài gòn để đi vào rừng làm “giải phóng” thì hẳn phải có cái gì hấp dẩn hơn chứ? Không chỉ có Ông Đốc Kiết, Ông Lâm văn Tết, trí thức tư sản, chống thực dân và chống cộng sản việt minh trước kia, cũng nghe theo tiếng gọi của MTGP …

Ít lâu sau, Liên Minh các Lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình với Luật sư Trịnh Đình Thảo làm Chủ tịch rút êm ra mật khu thì nhiều người miền nam bắt đầu nghĩ Mặt trận là “ngọn cờ chống độc tài Nhà Ngô và chống ngoại xâm” do sự hiện diện đông đảo cố vấn mỹ ở Miền nam thay vì nhìn thấy những tổ chức này chỉ là công cụ của cộng sản hà nội và do Hà nội tạo ra.

Những trí thức lớn này dám từ bỏ Sài gòn đí ra mật khu làm nổi lên nhiều phong trào khác thân với Mặt trận, giử vai trò hoạt động ngoại vi của Mặt trận như Phong trào Dân tộc Tự quyết của Giáo sư Nguyễn Long, Phong trào Bảo vệ Nhơn phẩm và Quyền lợi Phụ nữ của Bà Ngô Bá Thành, Ủy ban vận động cải thiện chế độ lao tù gồm nhiều trí thức, nhơn sĩ, Linh mục Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Tổ chức nhơn dân đòi thi hành Hiệp định Paris của Luật sư Trần Ngọc Liễng, Phong trào chống đói của Dân biểu Hồ Ngọc Nhuận, Kiều Mộng Thu, nhóm đối lập khuynh tả Tin Sáng, nhóm ký giả nằm vùng ở nhựt báo Tia Sáng,…

Phải nói rỏ nếu không có những tổ chức chánh trị uy tín này thi MTGP chỉ gồm toàn những người mặc quần xà lỏn, bám cọng đu đủ không gảy và Trung ương Cục Miền nam với Lê Duẩn, Nguyễn văn Linh, Phạm Hùng, Võ văn Kiệt, …cũng chỉ là những tên cộng sản răng hô mã tấu, không hia mảo chễm chê trước dân chúng việt nam và quốc tế.

 

Giờ thứ 24 ngày 30/04, Việt nam là Một

Nhưng phải khai tử hai tổ chức này để thống nhứt quyền lực về Hà nội. Nhưng làm sao thanh toán cho trong ấm ngài êm tuy biết rằng “giải phóng được Miền nam” là do lịnh phát đi từ Chánh trị bộ ỏ Hà nội và Lê Duẩn là Tổng Bí thư nắm trọn quyền lãnh đạo.

Hơn nữa ai cũng biết chủ trương thành lập MTGP và CPCMLTCHMN là của Lê Duẩn và Bộ Chánh trị. Nhưng lá cờ sao vàng nền nửa đỏ nửa xanh của MTGP đã hơn mười năm làm cho không ít người cả tin, khi giải phớng được Miền nam, sẽ có Chánh phủ ba thành phần và Trung lập. Lời tuyên bố và cương lĩnh của Mặt trận đã hấp dẩn trí thức và thanh niên hưởng ứng.

Thực tế thì mọi việc đều do Ban Bí thư của đảng Lao Động, tức đảng cộng sản Hà nôi ngày nay, lập ra nhằm mục đích “cần phải triển khai công tác trên mặt trận đấu tranh ngoại giao và hoạt động tranh thủ quốc tế trong giai đoạn chống Mỹ”.

Nhưng ngay ngày 1- 5, thái độ của Hà nội đối với Miền nam đã thể hiện dứt khoát trong bức điện 601, do Tố Hữu thay mặt Ban Bí thư gởi cho Phạm Hùng, Bí thư Trung ương Cục Miền nam “xin báo để các anh biết : theo ý kiến của anh Ba (Ba Duẩn), về chánh phủ, không có vấn đề ba thành phần. Cấu tạo chánh phủ không thể có bọn tay sai mỹ, không để cho Mỹ có thể có chỗ dựa, phải làm cho quần chúng thấy rỏ sức mạnh, thế mạnh của Cách mạng”. Bức điện nói thêm “Những người đã đầu hàng ta như Dương văn Minh chẳng hạn thì không bắt, nhưng cần có cách quản lý, giám sát” (1).

Hôm biểu tình và diển binh chào mừng Cách mạng thành công ngày 1-5-1975, trên khán đài, Ông Trương Như Tảng (2), Bộ trưởng Tư pháp của Chánh phủ Cách mạng Lâm thời, hỏi một quan chức Hà nội, ngồi bên cạnh :

- Anh à, sao không thấy bộ đôi Giải phóng diển binh, hả anh?

- Ủa ! Anh không biết sao? Quân đội ta đã thống nhứt từ tối hôm qua rồi (tức 30/04)

 

Qua tháng 5/75, nhiều tỉnh trong Nam đã áp dụng cách quan trị hành chánh rặp khuông theo Miền Bắc vì cán bộ đảng viên từ Bắc vào nắm chánh quyền. Họ cho đem nạp hết máy đánh chữ, làm bảng “đăng ký” xe đạp, xe ba gác, gà vịt, chó mèo, …

Dân chúng miền nam bắt đầu ngở ngàng khi nhìn những “đồng chí” nắm tay nhau, chân mang dép râu, đi lang thang trên đường phố.

Cuộc chiến tranh 30 năm do Hà nội tiến hành để chiếm cho được trọn vẹn Việt nam mở thêm bờ cõi lảnh thổ xã hội chủ nghĩa đã tiêu hao hơn 10 triêu sinh mạng thanh niên Miền bắc (3) trong lúc đó đã có nhiều cơ hội thống nhứt đật nước trong hòa bình độc lập nhưng chỉ không cộng sản mà thôi.

Trên thực tế, ngày 30/04 đã không còn, Viêt nam đã thống nhứt. Nhưng trên hình thức, cũng phải có cái thủ tục tuy tiền chế. Hội nghị Hiệp thương Thống nhứt được tổ chức. Trong nội bộ có nhiều ý kiến mâu thuẩn gay gắt. Trong phiên họp sơ bộ, nhiều thành viên CPCMLTMN phát biểu “nguyên tắc là phải thống nhứt nhưng cần có thời gian để hai phần đất nước bị chia cắt có thời gian hòa hợp với nhau” (4).

Ông Huỳnh văn Nghệ phản đối quyết liệt chủ trương thống nhứt ngay của Hà nội. Vài ngày sau, ông nhận được giấy mời ra Hà nội. Hiểu chuyện gì sẽ xảy ra do kinh nghìệm mấy lần trước kia, ông bị cải tạo, nên ông vào nhà thương Chợ Rẩy xin nằm dưởng bịnh. Cán bộ liền báo cáo về Hà nội và nhận được lịnh “ hảy nhận ông là bịnh nhơn thiệt, bịnh nặng, cần giải phẩu khẩn cấp” (5).Và số phận Tám Nghệ được Lê Duẩn thanh toán trên giường bịnh để Tám Nghệ từ nay đi vào lịch sử người hùng Biên hòa !

Đúng 12 giờ 10 phút ngày 21 tháng 11 năm 1975, “Hội nghị Hiệp thương Thống nhứt giữa hai Miền Nam-Bắc” “kết thúc”. Trong tiếng vổ tay hoan hô trong tiếng quân nhạc oai hùng trổi lên, Chủ tịch Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền nam, Luật sư Nguyễn Hữu Thọ, dân Nam kỳ trí thức tiểu tư sản, đã lập lại lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh “Nước việt nam là một” !

Trên thực tế, kể từ ngày 30/04/1975, quyền lực, đất đai, tài sản, cả vợ con của dân Miền nam đã thuộc về đảng cộng sản hà nội. Ký giả pháp, ông Jean Lacouture, trong một bài báo trên nhựt báo Le Monde, viết “Miền nam đã được bình thường hóa” (normalisation) nhưng ông lại viết nordmalisation, có nghĩa là bắc kỳ bình thường hóa !

 

Nguyễn thị Cỏ May

 

 

Ghi chú :

(1) Huy Đức, Bên thắng cuộc 2, tg 249

(2) Trương Như Tảng kể lại tại Paris

(3) BBC, Xuân Hồng phỏng vần bà Ba Vân, vợ Lê Duẩn

(4) Huy Đức, sđd, tg 251

(5) Do cán bộ tập kết kể. Xem thêm Thái Thụy Vi “Huỳnh văn Nghệ, Biên Hùng Liệt sử” trên internet
.
.

Ý kiến bạn đọc
04/05/201413:52:22
Khách
Qua that Bon tri thuc mien Nam"tieu tu San"va theo Mat Tran giai phong la Bon "cam c... Cho dai" Nhu tieu de cua bao Viet
04/05/201410:07:13
Khách
Vụ diệt chủng dân Do Thái của Đức quốc xã là có thật hả tác giả ?? Search google thử xem nó thật hay giả!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thế giới vừa điên đảo vì Trump 2.0 lại phải lo đối phó với Trung Quốc 2.0. Trung Quốc 1.0 là công xưởng quốc tế dựa vào giá nhân công rẻ và giá trị gia tăng thấp để sản xuất các hàng hóa tiêu dùng trong dạng Bộ Ba Cũ: (1) quần áo, đồ chơi trẻ em…; (2) vật dụng trong nhà như bàn ghế, tivi, tủ lạnh…(3) đồ điện tử gồm điện thoại cầm tay, máy điện toán,…) Trung Quốc 1.0 kéo dài 25 năm bắt đầu từ lúc Đổi Mới thập niên 1990 cho đến giữa thập niên 2010...
Giữa lúc các cơ quan báo chí, các tập đoàn truyền thông lớn khác chọn “sự trung lập” và cố gắng “nương tay” với các chính trị gia và chính quyền, thì Stephen Colbert chọn sự trung thực, kiên định, xem tuyên ngôn “trung lập” theo lý thuyết báo chí là vở kịch hài không hợp thời cuộc. Ông châm biếm, chỉ trích không thương tiếc những quyết định vi hiến, những phát ngôn dối trá của chủ nhân Tòa Bạch Ốc.
Những người đấu tranh cho quyền hợp pháp của di dân có trong Tu chính án thứ Tư và thứ Năm của Hiến Pháp, vui mừng gọi phán quyết của chánh án liên bang hôm thứ Sáu 11/7 là “chiến thắng.” Chánh án Maame E. Frimpong ra phán quyết các cảnh sát di trú ở Nam California phải tạm dừng việc bắt giữ, tra hỏi di dân chỉ dựa vào chủng tộc hoặc ngôn ngữ Tây Ban Nha. Nhưng Jaime Alanís Garcia, 57 tuổi, người làm việc ở nông trại Glass House Farms, quận Ventura 10 năm, đã không có cơ hội vui với chiến thắng tạm thời này. Với ông, và gia đình ông, tất cả đã quá muộn. ICE đã thực hiện cuộc đột kích quy mô lớn ở nông trại Glass House Farms gần Camarillo, quận Ventura hôm thứ Năm 10/7. Đoạn video ghi lại cảnh những chiếc xe bọc thép có chữ Police rượt đuổi theo nhóm nông dân tháo chạy hoảng loạn. Càng chạy, xe càng lao tới, bất kể có người đang cố bám vào đầu xe để chặn bánh xe lăn. Súng hơi, đạn cay mù mịt trên cánh đồng từng rất yên ả với những cây cà chua, dưa leo, và cây cannabis có giấy phép.
Tổng thống Mỹ Donald Trump đang đe dọa áp đặt mức thuế cao hơn nữa đối với hàng hóa nhập khẩu từ Liên minh châu Âu (EU), đặc biệt là dược phẩm. Thông qua các vòng đàm phán mới, EU hiện đang nỗ lực tìm cách ngăn chặn nguy cơ này. Tuy nhiên, triển vọng đạt được thỏa thuận vẫn rất mong manh, trong khi mức thiệt hại kinh tế dự kiến đối với EU có thể lên đến khoảng 750 tỷ đô la, một con số khổng lồ.
Rạng sáng thứ Bảy, tại Rafah, một em bé 12 tuổi – chưa xác định tên – bị bắn chết ngay tại chỗ hôm 12 tháng 7, khi em đang cố len lỏi tiến lên rào sắt để nhận phần lương thực cho gia đình. Cùng hôm đó, hơn ba mươi người khác gục xuống giữa bụi cát và khói đạn, trong lúc chen chúc tại điểm phát thực phẩm của một tổ chức mang tên Gaza Humanitarian Foundation (GHF).Trước đó, tại trại Nuseirat, sáu trẻ em – có em chỉ độ sáu tuổi – trúng pháo kích thiệt mạng khi đang hứng nước vào ca. Trong tay các em không có đá, không có súng… chỉ có chiếc bình nhựa, vài mẩu bánh mì chưa kịp đem về nhà. Giữa cảnh Gaza bị phong toả hoàn toàn, dân chúng đói khát, bệnh tật, kiệt sức… thì chính phủ Hoa Kỳ chọn rót ba mươi triệu Mỹ kim cho GHF – một tổ chức tư nhân, lập ra vội vã, không kinh nghiệm, không kế hoạch, không kiểm toán, không ai giám sát.
Có một câu hỏi đã ám ảnh tôi suốt gần mười năm: Làm sao mà một nửa nước Mỹ nhìn Donald Trump mà không thấy ông ta đáng ghê tởm về mặt đạo đức? Một người luôn nói dối, gian lận, phản bội, tàn nhẫn và tham nhũng một cách công khai như vậy mà hơn 70 triệu người vẫn chấp nhận ông ta, thậm chí còn ngưỡng mộ. Việc gì đã khiến cả một xã hội trở nên chai lì về mặt đạo đức như vậy? Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Câu chuyện này, phần lớn dựa trên tư tưởng của nhà triết gia đạo đức Alasdair MacIntyre, một người mới qua đời vào tháng Năm vừa rồi, thọ 94 tuổi. Ông là một trong những nhà trí thức lớn hiếm hoi dám đào tận gốc sự suy đồi đạo lý của thế giới Tây phương, và của nước Mỹ hiện nay.
Donald Trump không giống như các vị tổng thống tiền nhiệm. Ông từng úp mở chuyện tái tranh cử nhiệm kỳ thứ ba, khiến không ít đối thủ phải giật mình. Nhưng trước mắt, Trump đang phải đối mặt với một quy luật lịch sử đã từng làm khó các vị Tổng thống khác: lời nguyền nhiệm kỳ hai. Từ trước đến nay, có đến 21 Tổng thống Mỹ bước vào nhiệm kỳ hai, nhưng không một ai đạt được thành tựu tương đương như giai đoạn đầu tiên. Thành tích nhiệm kỳ hai thường tụt dốc – từ thiếu sức sống, mờ nhạt cho đến những giai đoạn đầy biến động hoặc thậm chí thảm khốc. Người dân không còn hài lòng, tổng thống bắt đầu mệt mỏi, và không còn hướng đi rõ ràng cho tương lai.
Trong bài viết “Thế thời không phải thế” đăng trên Việt Báo ngày 4 tháng 4 về sau 100 ngày hành xử của tổng thống Trump (*), tôi có dự đoán rằng bên Dân Chủ sẽ giữ thế im lặng nhiều hơn lên tiếng ồn ào chống những việc làm của ông Trump và đảng Cộng Hòa vì muốn ông Trump tự sa lầy dẫn đến hậu quả đảng Cộng Hòa sẽ bị mất ghế, mất chủ quyền đa số trong lưỡng viện quốc hội quốc gia. Cho đến nay gần sáu tháng tổng thống, ông Trump vẫn tiếp tục gây hấn với thế giới và một số lớn thành phần dân chúng Mỹ và đảng đối lập vẫn giữ sự im lặng, thỉnh thoảng vài người lên tiếng một cách yếu ớt, kiểu Tôn Tẩn đối phó với Bàng Quyên.
Ngày 12/6/2025, từ văn phòng làm việc tại gia của mình ở Washington DC, ký giả, xướng ngôn viên kỳ cựu gần 28 năm của ABC News, Terry Moran loan báo đơn giản: “Có lẽ các bạn đã biết, tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi sẽ ở đây, tại nền tảng Substack này. Có rất nhiều việc mà tất cả chúng ta cần phải làm trong thời gian đất nước quá nhiều vết nứt. Tôi sẽ tiếp tục tường thuật, phỏng vấn, để gửi đến các bạn sự thật, với tư cách là một nhà báo độc lập. Tôi là một ký giả độc lập.” Từ hôm đó, Terry Moran chính thức bước ra khỏi “luật chơi” của truyền thông dòng chính. Và cũng ngay ngày hôm đó, Terry Moran là danh khoản xếp thứ hạng đầu tiên (#1) về số người theo dõi (follower), số “subscriber” trả phí theo tháng và năm.
Ngày 2/7/2025 Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump thông báo ngắn gọn trên mạng xã hội Truth rằng Việt-Mỹ đã thỏa thuận để Hoa Kỳ áp thuế 20% lên hàng hóa nhập khẩu từ Việt Nam và 40% trên hàng hóa trung chuyển qua Việt Nam; ngược lại Việt Nam đánh thuế 0% vào hàng hóa mua của Mỹ...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.