Hôm nay,  

Phải chăng có ngày 30/04 vì có những người cầm "cặ… chó đái"?

03/05/201412:33:00(Xem: 9473)

Phải chăng có ngày 30/04 vì có những người cầm "cặ… chó đái"?

 

Nguyễn Thị Cỏ May

 

 

30/04

Ngày nay, sau gần 70 năm, người do thái vẫn thường xuyên nhắc nhở, hâm nóng lại, có lúc liên tục hằng tháng, hằng tuần như sự việc mới xảy ra ngày hôm qua, cái thảm nạn hơn 5 triệu người do thái ở Âu châu bị Đức Quốc xã tiêu diệt. Họ dùng từ ngữ do thái " shoah " để chỉ cái thảm nạn " diệt chủng " do Quốc xã gây ra. Và từ ngữ " tội diệt chủng " lần đầu tiên được Tòa án Nhơn quyền ở Nuremberg, Đức, ban hành.

Ảnh hưởng của sự lên án Đức quốc xã rất lớn, rất mạnh làm cho ở Âu châu, ngày nay, không ai dám biểu hiện một quan hệ gần xa với phong trào đức quốc xã hết cả.

Cộng đồng người do thái làm được chuyện này vì truyền thông nằm trong tay họ và một số lớn những nhà khoa học, chánh trị, tài chánh trên thế giới gốc do thái còn biết thương nước, tuy không sống trên đất nước, ảnh hưởng mạnh lên chánh phủ các nước nơi họ sanh sống. Cộng đồng người việt nam hải ngoại không có những điều kiện đó.

Chúng ta là cộng đồng non trẻ, lần đầu tiên sanh sống ở hải ngoại, mỗi năm còn nhớ nhắc nhở với nhau ngày đau thương 30/04 đã là một việc làm quan trọng, có ý nghĩa lớn rồi. Nhưng Ngày 30/04 chỉ tác động ở những người là nạn nhơn trực tiếp, không đủ nội hàm để tác động những người việt nam ở thế hệ sau và người ngoại quốc. Trái lại tiếng “Shoah” có nội dung nhạy cảm hơn với những người đọc nó, nghe tới nó, vì nó mang đủ ý nghĩa tố cáo trước dư luận tội chống nhơn loại của Đức quốc xã. Thật ra, Ngày 30/04 cũng mang cùng ý nghĩa “shoah” là sát hại, thanh toán cho tiêu vong một bộ phận lớn của dân tộc việt nam mà cộng sản hà nội không thừa nhận từ bản chất. Ngày 30/04 là thứ “génocide”, tội chống nhơn loại, nhưng nó chỉ tác động ở những người biết «30/04» là gì. Tự nó, ”30/04” không đủ tố cáo tội ác cộng sản từ đó, trước đó, cho tới nay. Đức quốc xã tàn bạo nhưng đối với người ngoại quốc. Cộng sản hà nội gian ác, thâm độc đối với chính đồng bào của họ. Đặc tính tội phạm của đảng cộng sản hà nội mới trầm trọng hơn Đức Quốc xã. Hơn thế nữa, họ còn hợp tác với ngoại bang để sát hại đồng bào của họ nữa.

Vì cái ý nghĩa bị gắn chặt với lịch sử mà lịch sử lại bị bóp méo theo chánh sách tuyên truyền của chế độ nên ở trong nước, người dân ngày nay vẫn quen nói, một cách tự nhiên, ngày " giải phóng", tức ngày 30/04, để nhắc lại một móc thời gian. Như " hồi mới giải phóng ", "sau ngày giải phóng,....". Thậm chí, không ít người việt nam ở hải ngoại cũng có thói quên ngôn ngữ đó. Như vậy họ chưa ý thức được thân phận của họ, chưa thấy thương cảm đồng bào nạn nhơn do ngày 30/04 gây ra và chưa thấy cộng sản là kẻ gây ra thảm nạn dân tộc ngày nay.

Ngày 30/04 là ngày chiến thắng trọn vẹn riêng của đảng cộng sản hà nội vì chiếm được Miền nam Việt nam và là ngày đau thương lớn của dân tộc. Hà nội thắng, không phải do quân đội của họ mạnh mà do sự tiếp tay của một thành phần không nhỏ của Miền nam. Quan trọng là nhóm trí thức ưu tú miền nam đã ảnh hưởng mạnh quần chúng do Việt nam có một hoàn cảnh lịch sử khá phức tạp do thực dân pháp để lại.

 

Trí thức Sài gòn lần lượt vào mật khu

Trưa ngày 30/04, sau khi Dương văn Minh, Tổng thống thừa tự của Việt nam Cộng hòa, kêu gọi quân đội buông súng chờ lịnh bàn giáo, đoàn quân giải phóng ngơ ngác kéo vào Thủ đô với quân phục rất “bộ đôi”, đầu đội nón tai bèo, chơn mang dép râu, với cờ Mặt trận sao vàng, nửa đỏ nửa xanh. Đi theo họ là Mặt trận Giải phóng Miền nam và Chánh phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền nam. Tức với toàn bộ một thực thể chánh trị được 23 nước thuộc phe xã hội chủ nghĩa và “thế giới thứ ba” nhìn nhận về quan hệ ngoại giao.

Nhưng Hà nội phải khai tử hai tổ chức này !

Tưởng cũng nên nhắc lại vài sự kiện lịch sử quan trọng : Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền nam (MTGP) thành lập ngày 20/12/1960. Chánh phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền nam (CPLTCHMN) thành lập ngày 08/06/1969.

Từ sau Hiệp định đình chiến Genève, Miền nam yên ổn nhờ Miền bắc trong cảnh “tang gia bối rối” do cuộc cải cách ruộng đất ”long trời lở đất” gây ra. Sau những đợt sửa sai, thật ra là chiến dịch cải cách ruộng đất đã kết thúc, nội tình Miền bắc lắng dịu. Từ 1958, chế độ Ngô Đình Diệm tập trung củng cố quyền lực quá mạnh, thay vì thực thi một chánh sách đoàn kết “gia đình tình thương” làm cho đám cán binh vìệt minh không tập kết, ở lại bám trụ, bắt đầu nổi dậy, xách động những người khác, đi theo kháng chiến chỉ vì lòng yêu nước, không cộng sản, bị ảnh hưởng. Đến lúc, đêm họ bị tập trung ngủ ở đình chùa, trường học để kiểm soát thì họ bắt đầu lo lắng về đời sống gia đình, về an ninh bản thân của họ. Khi Mặt trận Giải phóng Miền nam ra đời, họ gia nhập như tìm một nơi ẩn náo vì họ vẫn có thể liên lạc với gia đình được.

Khi chế độ Ngô Đình Diệm ngày càng bộc lộ đường lối độc tài thì MTGP càng trở nên lớn mạnh. Khi Mặt trận lôi kéo được nhiều trí thức tên tuổi bỏ Sài gòn đi ra mật khu thì uy tín của Mặt trận lại gia tăng thêm. Như Ông Đốc Nguyễn văn Kiết, (Giáo sư văn chương pháp và làm Hiệu trưởng Trung học, ngày xưa dân chúng quen gọi là Ông Đốc học), ở đường Phan đình Phùng, Sài gòn, sáng ra đi dạy học, chiếc xe Peugeot 203 với tài xế đậu sẳn trước cửa nhà, bà vợ trẻ hơn ông rất nhiều, đẹp, con nhà giàu điền chủ Bạc liêu, xách cặp đem ra để lên băng sau xong, ông mới từ từ bước ra, lên xe ngồi. Bà vợ đóng cửa xe, vẩy tay chào cho xe chạy. Người với phong cách trưởng giả như vậy mà dám bỏ nhà cửa, đời sống sung sướng ở Sài gòn để đi vào rừng làm “giải phóng” thì hẳn phải có cái gì hấp dẩn hơn chứ? Không chỉ có Ông Đốc Kiết, Ông Lâm văn Tết, trí thức tư sản, chống thực dân và chống cộng sản việt minh trước kia, cũng nghe theo tiếng gọi của MTGP …

Ít lâu sau, Liên Minh các Lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình với Luật sư Trịnh Đình Thảo làm Chủ tịch rút êm ra mật khu thì nhiều người miền nam bắt đầu nghĩ Mặt trận là “ngọn cờ chống độc tài Nhà Ngô và chống ngoại xâm” do sự hiện diện đông đảo cố vấn mỹ ở Miền nam thay vì nhìn thấy những tổ chức này chỉ là công cụ của cộng sản hà nội và do Hà nội tạo ra.

Những trí thức lớn này dám từ bỏ Sài gòn đí ra mật khu làm nổi lên nhiều phong trào khác thân với Mặt trận, giử vai trò hoạt động ngoại vi của Mặt trận như Phong trào Dân tộc Tự quyết của Giáo sư Nguyễn Long, Phong trào Bảo vệ Nhơn phẩm và Quyền lợi Phụ nữ của Bà Ngô Bá Thành, Ủy ban vận động cải thiện chế độ lao tù gồm nhiều trí thức, nhơn sĩ, Linh mục Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Tổ chức nhơn dân đòi thi hành Hiệp định Paris của Luật sư Trần Ngọc Liễng, Phong trào chống đói của Dân biểu Hồ Ngọc Nhuận, Kiều Mộng Thu, nhóm đối lập khuynh tả Tin Sáng, nhóm ký giả nằm vùng ở nhựt báo Tia Sáng,…

Phải nói rỏ nếu không có những tổ chức chánh trị uy tín này thi MTGP chỉ gồm toàn những người mặc quần xà lỏn, bám cọng đu đủ không gảy và Trung ương Cục Miền nam với Lê Duẩn, Nguyễn văn Linh, Phạm Hùng, Võ văn Kiệt, …cũng chỉ là những tên cộng sản răng hô mã tấu, không hia mảo chễm chê trước dân chúng việt nam và quốc tế.

 

Giờ thứ 24 ngày 30/04, Việt nam là Một

Nhưng phải khai tử hai tổ chức này để thống nhứt quyền lực về Hà nội. Nhưng làm sao thanh toán cho trong ấm ngài êm tuy biết rằng “giải phóng được Miền nam” là do lịnh phát đi từ Chánh trị bộ ỏ Hà nội và Lê Duẩn là Tổng Bí thư nắm trọn quyền lãnh đạo.

Hơn nữa ai cũng biết chủ trương thành lập MTGP và CPCMLTCHMN là của Lê Duẩn và Bộ Chánh trị. Nhưng lá cờ sao vàng nền nửa đỏ nửa xanh của MTGP đã hơn mười năm làm cho không ít người cả tin, khi giải phớng được Miền nam, sẽ có Chánh phủ ba thành phần và Trung lập. Lời tuyên bố và cương lĩnh của Mặt trận đã hấp dẩn trí thức và thanh niên hưởng ứng.

Thực tế thì mọi việc đều do Ban Bí thư của đảng Lao Động, tức đảng cộng sản Hà nôi ngày nay, lập ra nhằm mục đích “cần phải triển khai công tác trên mặt trận đấu tranh ngoại giao và hoạt động tranh thủ quốc tế trong giai đoạn chống Mỹ”.

Nhưng ngay ngày 1- 5, thái độ của Hà nội đối với Miền nam đã thể hiện dứt khoát trong bức điện 601, do Tố Hữu thay mặt Ban Bí thư gởi cho Phạm Hùng, Bí thư Trung ương Cục Miền nam “xin báo để các anh biết : theo ý kiến của anh Ba (Ba Duẩn), về chánh phủ, không có vấn đề ba thành phần. Cấu tạo chánh phủ không thể có bọn tay sai mỹ, không để cho Mỹ có thể có chỗ dựa, phải làm cho quần chúng thấy rỏ sức mạnh, thế mạnh của Cách mạng”. Bức điện nói thêm “Những người đã đầu hàng ta như Dương văn Minh chẳng hạn thì không bắt, nhưng cần có cách quản lý, giám sát” (1).

Hôm biểu tình và diển binh chào mừng Cách mạng thành công ngày 1-5-1975, trên khán đài, Ông Trương Như Tảng (2), Bộ trưởng Tư pháp của Chánh phủ Cách mạng Lâm thời, hỏi một quan chức Hà nội, ngồi bên cạnh :

- Anh à, sao không thấy bộ đôi Giải phóng diển binh, hả anh?

- Ủa ! Anh không biết sao? Quân đội ta đã thống nhứt từ tối hôm qua rồi (tức 30/04)

 

Qua tháng 5/75, nhiều tỉnh trong Nam đã áp dụng cách quan trị hành chánh rặp khuông theo Miền Bắc vì cán bộ đảng viên từ Bắc vào nắm chánh quyền. Họ cho đem nạp hết máy đánh chữ, làm bảng “đăng ký” xe đạp, xe ba gác, gà vịt, chó mèo, …

Dân chúng miền nam bắt đầu ngở ngàng khi nhìn những “đồng chí” nắm tay nhau, chân mang dép râu, đi lang thang trên đường phố.

Cuộc chiến tranh 30 năm do Hà nội tiến hành để chiếm cho được trọn vẹn Việt nam mở thêm bờ cõi lảnh thổ xã hội chủ nghĩa đã tiêu hao hơn 10 triêu sinh mạng thanh niên Miền bắc (3) trong lúc đó đã có nhiều cơ hội thống nhứt đật nước trong hòa bình độc lập nhưng chỉ không cộng sản mà thôi.

Trên thực tế, ngày 30/04 đã không còn, Viêt nam đã thống nhứt. Nhưng trên hình thức, cũng phải có cái thủ tục tuy tiền chế. Hội nghị Hiệp thương Thống nhứt được tổ chức. Trong nội bộ có nhiều ý kiến mâu thuẩn gay gắt. Trong phiên họp sơ bộ, nhiều thành viên CPCMLTMN phát biểu “nguyên tắc là phải thống nhứt nhưng cần có thời gian để hai phần đất nước bị chia cắt có thời gian hòa hợp với nhau” (4).

Ông Huỳnh văn Nghệ phản đối quyết liệt chủ trương thống nhứt ngay của Hà nội. Vài ngày sau, ông nhận được giấy mời ra Hà nội. Hiểu chuyện gì sẽ xảy ra do kinh nghìệm mấy lần trước kia, ông bị cải tạo, nên ông vào nhà thương Chợ Rẩy xin nằm dưởng bịnh. Cán bộ liền báo cáo về Hà nội và nhận được lịnh “ hảy nhận ông là bịnh nhơn thiệt, bịnh nặng, cần giải phẩu khẩn cấp” (5).Và số phận Tám Nghệ được Lê Duẩn thanh toán trên giường bịnh để Tám Nghệ từ nay đi vào lịch sử người hùng Biên hòa !

Đúng 12 giờ 10 phút ngày 21 tháng 11 năm 1975, “Hội nghị Hiệp thương Thống nhứt giữa hai Miền Nam-Bắc” “kết thúc”. Trong tiếng vổ tay hoan hô trong tiếng quân nhạc oai hùng trổi lên, Chủ tịch Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền nam, Luật sư Nguyễn Hữu Thọ, dân Nam kỳ trí thức tiểu tư sản, đã lập lại lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh “Nước việt nam là một” !

Trên thực tế, kể từ ngày 30/04/1975, quyền lực, đất đai, tài sản, cả vợ con của dân Miền nam đã thuộc về đảng cộng sản hà nội. Ký giả pháp, ông Jean Lacouture, trong một bài báo trên nhựt báo Le Monde, viết “Miền nam đã được bình thường hóa” (normalisation) nhưng ông lại viết nordmalisation, có nghĩa là bắc kỳ bình thường hóa !

 

Nguyễn thị Cỏ May

 

 

Ghi chú :

(1) Huy Đức, Bên thắng cuộc 2, tg 249

(2) Trương Như Tảng kể lại tại Paris

(3) BBC, Xuân Hồng phỏng vần bà Ba Vân, vợ Lê Duẩn

(4) Huy Đức, sđd, tg 251

(5) Do cán bộ tập kết kể. Xem thêm Thái Thụy Vi “Huỳnh văn Nghệ, Biên Hùng Liệt sử” trên internet
.
.

Ý kiến bạn đọc
04/05/201413:52:22
Khách
Qua that Bon tri thuc mien Nam"tieu tu San"va theo Mat Tran giai phong la Bon "cam c... Cho dai" Nhu tieu de cua bao Viet
04/05/201410:07:13
Khách
Vụ diệt chủng dân Do Thái của Đức quốc xã là có thật hả tác giả ?? Search google thử xem nó thật hay giả!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.