Hôm nay,  

Chuyện Đáng Ghi Nhớ Nhân Kỷ Niệm Lần Thứ XX Ngày Nhân Quyền Việt Nam 11 Tháng Năm

14/05/201400:00:00(Xem: 4649)

Ghi Nhận của Đoàn Thanh Liêm

* * *

Vào ngày Thứ Sáu mồng 9 tháng Năm vừa đây, Lễ Kỷ niệm lần thứ XX Ngày Nhân Quyền Việt Nam (1994 - 2014 - Vietnam Human Rights Day: May 11) đã diễn ra trong một bàu không khí thật long trọng và phấn khởi nô nức tại thủ đô Washington DC của nước Mỹ.

Cũng như mọi năm, Lễ Kỷ niệm Ngày Nhân Quyền Việt Nam gồm hai phần chính yếu được gói gọn trong một ngày. Đó là cuộc Họp Mặt tại Trụ sở Quốc Hội tọa lạc trên khu Đồi Capitol vào buổi sáng và sau đó là một bữa tiệc chiêu đãi tại một nhà hàng vào buổi chiều tối. Năm 2014 này, Ban Tổ chức cho biết có khá nhiều các đại biểu người Việt tỵ nạn đến từ các nơi xa quy tụ về để cùng với đông đảo bà con tại địa phương tham dự buổi lễ. Điển hình như các đại biểu từ Canada và các tiểu bang Arizona, California, Connecticut, Florida, Georgia, Illinois, Indiana, Iowa, Massachusetts, Michigan, New Jersey, Pennsylvania, Texas, v.v…

Trong thành phần tham dự buổi lễ được cử hành vào buổi sáng tại Phòng Caucus của Thượng Nghị Viện nơi building Russell, người ta ghi nhận được trên 30 vị khách quốc tế và chừng 150 bà con đồng hương người Việt. Rất đông các bà với áo dài đủ màu sắc – đặc biệt là màu cờ vàng - cang làm tăng thêm ý nghĩa đặc trưng của truyền thống Việt nam.

Và trong buổi tiệc chiêu đãi vào buổi chiều tối, thì có đến trên 400 người tham dự, vượt xa sự dự trù của Ban Tổ chức. Số quan khách đến đông như thế, đó chính là vì lý do thật đơn giản là vào giờ đó những người ở địa phương mới rảnh rỗi không còn phải bận rộn với công chuyện làm ăn, thì họ mới có thể đến tham dự đông đảo được.

Các chi tiết về hai buổi sinh họat nhân Lễ Kỷ niệm này đã được tường thuật khá đày đủ và phổ biến mau chóng kịp thời từ nơi những cơ quan chuyên nghiệp truyền thông báo chí, phát thanh, truyền hình rồi, nên người viết bài này thấy không cần phải dài dòng nhắc lại ở đây nữa. Mà tôi chỉ muốn trình bày một vài điều thật đáng ghi nhớ như sau đây.

I – Một đóng góp đáng kể vào công cuộc tranh đấu chung của Dân tộc.

Trong vòng vài chục năm gần đây từ cuối thế kỷ XX sang đến đầu thế kỷ XXI, phong trào tranh đấu đòi tự do, dân chủ và nhân quyền mỗi ngày một phát triển mạnh mẽ từ nhiều địa phương ở trong nước với sự yểm trợ thật đắc lực của đồng bào ở hải ngọai. Và hiện nay vào năm 2013 – 2014, thì mới xuất hiện thật rõ nét thành một phong trào phát triển các tổ chức thuộc khu vực Xã hội Dân sự. Các nhóm nhỏ có tính cách tự nguyện tự phát, các tổ chức phi chính phủ, bất vụ lợi này (non-governmental, non-profit organisations), thì tất cà đều nhằm dành lại quyền chủ động của người dân trong công cuộc xây dựng tinh thần bác ái tương trợ lẫn nhau, đòi hỏi phải thực hiện công bằng xã hội, sử dụng những quyền tự do căn bản như tự do tôn giáo, tự do hội họp, tự do ngôn luận. Và đặc biệt là nhằm biểu lộ tinh thần cương quyết chống đối hành động xâm lăng ngang ngược mà thâm độc của Trung quốc – điều mà giới lãnh đạo chính quyền cộng sản hiện nay đã quá hèn nhát nhu nhược đến độ cam phận làm tay sai cho kẻ xâm lăng để hòng giữ mãi được địa vị thống trị của phe nhóm bè lũ mình.

Đặt trong bối cảnh của phong trào tranh đấu bất bạo động mà thật rộng lớn với khí thế mỗi ngày càng thêm năng động sôi nổi như thế đó - thì công cuộc vận động khôn khéo và kiên trì để chánh phủ của một cường quốc là nước Mỹ ban hành một đạo luật từ năm 1994 công nhận ngày 11 tháng Năm mỗi năm là “Ngày Nhân Quyền Việt Nam” phải được coi là một thắng lợi thật đáng kể cho chính nghĩa sáng ngời của Việt Nam chúng ta vậy. Và suốt trong 20 năm - kể từ năm 1994 đến năm 2014 hiện nay - chúng ta đều đã cố gắng liên tục tổ chức mỗi năm các buổi lễ Kỷ niệm ngay tại trụ sở Quốc hội Mỹ như vào ngày 9 tháng năm vừa đây, thì rõ ràng là cái ngọn lửa tranh đấu nồng nhiệt đó vẫn còn mãi mãi được duy trì và chuyền giao cho những thế hệ kế tiếp nữa.

Nhân tiện cũng cần phải ghi nhận là từ mấy năm nay, tổ chức cộng đồng của người Việt tại vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn đã đích thân đứng ra hợp tác với Cao Trào Nhân Bản, với Tập Hợp vì Nền Dân Chủ để cùng đảm nhận vai trò chủ yếu trong Ban Tổ chức Ngày Lễ Kỷ niệm hằng năm. Và đặc biệt nhất là giới trẻ cỡ tuổi 30 – 40 cũng đã tham gia khá đông đảo và rất tích cực theo sự phân công điều động của Ban Tổ chức. Nhờ có thành phần trẻ vốn có trình độ văn hóa chuyên môn cao cũng như thông thạo tiếng Anh, nên họ thật đắc lực trong việc giao tiếp gặp gỡ với các nhân vật trong dòng chính của xã hội Mỹ tại thủ đô – cụ thể như với giới chức dân cử là Dân biểu Nghị sĩ, đại diện Bộ Ngọai giao, các tổ chức tranh đấu nhân quyền quốc tế, giới truyền thông báo chí v.v…

II – Một số nhân vật kiên trì nổi bật trong các cuộc vận động thuyết phục giới lãnh đạo chính trị tại Washington.

Phải nói cho thật chính xác rằng khối người Việt tỵ nạn chúng ta tại Mỹ dù lên đến con số gần 2 triệu người, thì tương đối vẫn còn non trẻ chưa gây được ảnh hưởng vững mạnh đối với chính sách ngọai giao của chánh phủ Mỹ - chưa thể so sánh với cộng đồng người Do Thái, mà cũng chưa thể duy trì được một thứ Lobby tương tự như China Lobby hồi những thập niên 1940 - 1950 trước đây.


Nhưng trong vòng mấy chục năm gần đây, chúng ta đã có nhiều nhân vật nổi bật với sự kiên trì trong công tác vận động thuyết phục được sự ủng hộ cho lập trường chính nghĩa của Việt nam Tự do từ nơi các giới chức dân cử và giới lãnh đạo ngành ngọai giao của chánh phủ liên bang Hoa kỷ - trong số đó phải kể đến cả một số người Mỹ chính hiệu nữa.

Vì khuôn khổ của bài báo có giới hạn, nên tôi xin chỉ nêu ra một số nhân vật điển hình tiêu biểu đại khái như sau.

1 – Trước hết là Bà Cựu Dân biểu Leslie Byrne, tác giả chính yếu của Nghị quyết của Hạ Nghị Viện mà cuối cùng đưa đến Công luật số 103-258 do Tổng thống Bill Clinton ban hành ngày 15 tháng Năm 1994 chỉ định Ngày 11 tháng Năm là “Ngày Nhân Quyền Việt Nam”.

Trong nhiệm kỳ làm Dân biểu Liên bang 1993 – 1995, bà Leslie Byrne đã có sáng kiến đưa ra một Dự thảo Nghị quyết và được Hạ Nghị Viện chấp thuận thông qua, rồi tiếp theo được tòan thể Lưỡng Viện Hoa Kỳ cùng đồng lòng hợp ý biểu quyết chấp thuận (gồm cả Thượng và Hạ Nghị Viện). Nghị quyết Lưỡng Viện này là cơ sở pháp lý cho bên Hành Pháp do Tổng thống Bill Clinton lãnh đạo ban hành một Công luật mang số 103 – 258 chỉ định ”Ngày 11 tháng Năm là Ngày Nhân Quyền Việt Nam”.

Vì biết ơn đối với nhân vật kiệt xuất này, mà hàng năm ban Tổ chức Lễ Kỷ niệm đều tìm cách mời cho bằng được bà Leslie Byrne đích thân đến tham dự buổi Họp Mặt và bữa Tiệc Chiêu đãi. Và quả thật bà con đồng hương người Việt đã luôn luôn bày tỏ lòng quý mến và biết ơn chân thành đối với bà Leslie vì sự đóng góp thật quan trọng và quý báu này cho chính nghĩa của tập thể khối người Việt Tự Do ở trong cũng như ở ngòai nước vậy.

2 – Bác sĩ Nguyễn Quốc Quân linh hồn của tổ chức “Ủy Ban Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản’ và của “Tập Hợp Vì Nền Dân Chủ”.

Năm 1990, sau khi chế độ cộng sản ở Đông Âu sụp đổ, thì đảng cộng sản ở Việt nam đã rất hốt hỏang lo sợ cho số phận đen tối của mình, nên họ đã thẳng tay đàn áp mọi thành phần đối lập bất đồng chính kiến với mình. Vì thế mà họ đã bắt giữ những người họ coi là nguy hiểm cho chế độ cộng sản như Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Giáo sư Đòan Viết Họat v.v…

Việc đàn áp này đã gây ra sự phẫn nộ nơi những người yêu nước ở hải ngọai, đưa họ tới những hành động cụ thể thiết thực nhằm bênh đỡ những “tù nhân lương tâm” nói trên. Mà điển hình là Bác sĩ Nguyễn Quốc Quân bào huynh của Bác sĩ Quế. Trong hơn 20 năm nay, BS Quân đã không ngừng sát cánh cùng nhiều chiến hữu tích cực mở chiến dịch vận động tìm sự ủng hộ của chính giới Mỹ đối với công cuộc tranh đấu cho Tự do, Dân chủ và Nhân quyền ở Việt nam – mà chính bào đệ của ông là một trong những chiến sĩ rất kiên cường gan dạ hiện đang bị giam giữ trong nhà tù cộng sản. Bà con ở vùng thủ đô Washington từ nhiều năm qua đều được chứng kiến những hoạt động khôn ngoan đày tính sáng tạo của tổ chức Ủy Ban Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản do Bác sĩ Quân là nhân vật chủ chốt giữ nhiệm vụ điều hành lèo lái. Rõ ràng qua những cố gắng kiên trì và mềm mỏng khôn khéo từ nhiều năm qua, Bác sĩ Quân đã gây được sự tín nhiệm và thông cảm nơi các nhà lãnh đạo chính trị của chánh phủ Liên bang Hoa Kỳ. Nhờ vậy, mà cái mối liên hệ giao tiếp của cộng đồng người Việt hải ngọai với chính giới Hoa Kỳ đã trở thành mỗi ngày một bền chặt khăng khít hơn.

3 – Một số nhân vật nổi bật khác nữa trong công tác vận động chính trị ở thủ đô Washington.

Giới truyền thông báo chí ở địa phương từng ghi nhận tên tuổi của một số nhân vật đã có những thành tích thật ngọan mục trong lãnh vực vận động chính trị tại thủ đô Washington từ nhiều năm nay. Điển hình như các bậc nữ lưu đáng quý như bà Khúc Minh Thơ, bà Jackie Bông, các vị trí thức dấn thân tích cực như Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, Cựu Dân biểu Cao Quang Ánh, Dược sĩ Nguyễn Mậu Trinh, v.v… Đó là những nhân vật tiêu biểu đã tạo được mối quan hệ thân tình bền vững với nhiều giới chức trong ngành Lập pháp, Ngọai giao cũng như với các tổ chức quốc tế khác.

Cụ thể là từ ít lâu nay, nhờ sự vận động bền bỉ kiên trì của họ mà các nhà tranh đấu từ trong nước đã có cơ hội trực tiếp lên tiếng trình bày trong các buổi điều trần công khai ngay tại trụ sở Quốc Hội Hoa Kỳ.

Nói chung, thì con đường tranh đấu cho Tự do, Dân chủ, Nhân quyền và đặc biệt cho sự Tòan vẹn Lãnh thổ của Việt nam trước sự xâm lăng thâm độc của cộng sản Trung quốc với sự đồng lõa của cộng sản Việt nam - thì vẫn còn gặp vô vàn chông ngai trở ngại. Nhưng nhìn qua những cố gắng vận động chính trị vừa kiên trì vừa khôn ngoan của những nhân vật điển hình được ghi ở trên đây, chúng ta cũng có thể tin tưởng được rằng cuộc tranh đấu gian khổ của tòan thể dân tộc chúng ta hiện đã gây được mối thiện cảm và sự ủng hộ từ giới chức có thẩm quyền cao cấp nhất tại thủ đô Washington.

Và đó chính là điều khiến cho mỗi người chúng ta có thể lạc quan và phấn khởi cho tương lai tươi sáng sắp đến của quê hương đất nước Việt nam của mình vậy./

Washington DC ngày 13 tháng Năm 2014

Đoàn Thanh Liêm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.