Hôm nay,  

Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Ngưởi Lao Động Việt Nam?

21/06/201409:32:00(Xem: 5123)

Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Ngưởi Lao Động Việt Nam?

Nguyễn Quốc Khải

Washington-DC

20-06-2014

Quyền lao động gần đây trở thành một đề tài được bàn cãi đến rất nhiều vì nó là một điều kiện quan trọng đang được thương thuyết giữa 12 quốc gia trong khuôn khổ Hiệp Ước Hợp Tác Xuyên Thái Bình Dương (Trans-Pacific Partnership) thường được gọi tắt là TPP. Lao động chiếm riêng một chương trong thương uớc này. Lao động là một thành tố của sản xuất, có ảnh hưởng mạnh mẽ đến giá thành của hầu hết các sản phẩm và dịch vụ. Do đó lao động rất quan trọng đối trong lãnh vực cạnh tranh thương mại.

Việt Nam muốn gia nhập TPP. Một trở ngại cho điều mong muốn này là Việt Nam không tôn trọng quyền lao động căn bản của chính những công nhân Việt Nam, như quyền được thành lập công đoàn độc lập, quyền thương lượng tập thể, và quyền đình công. 1/ Trong khi chờ đợi nhà nước Việt Nam cài tổ chính sách lao động, chúng ta thử bàn đến vần đề làm thế nào để bảo vệ ngưởi lao động Việt-Nam.

Tại Sao người lao động Việt-Nam cần được bảo vệ ?

Tổng Liên Đoàn Lao Động Việt-Nam là một cơ quan của Đảng CSVN với mục đích là kiểm soát chứ không phải bảo vệ người lao động. “Tổng Liên Đoàn Lao Động Viêt Nam đã bất lực trong việc bảo vệ quyền lợi vật chất và tinh thần của người lao động trong khu vực kinh tế tư nhân.” 2/ Người lao động Việt-Nam không được phép thành lập nghiệp đoàn độc lập và còn bị bắt buộc phải đóng một số tiền lương vào quỹ hoạt động của TLĐLĐVN.

Những đại diện của công đoàn cơ sở các doanh nghiệp thường làm việc cho chủ nhân và được ưu đãi nên thường bênh vực giới chủ nhân thay vì bảo vệ người lao động. Thủ tục xin phép tổ chức đình công rườm rà và đòi hỏi nhiều thời gian. Hơn nữa, đại diện địa phương của Đảng CSVN mới có quyền quyết định cho phép đình công nhưng những viên chức này lại thường nắm giữ chức vụ cao cấp trong công ty. Vì những lý do này, trên thực tế người lao động không thể tổ chức biểu tình đình công một cách hợp pháp. Hàng ngàn cuộc biểu tình và đình công “bất hợp pháp” đã xẩy ra. Nhà nước đã bắt giam một số người lao động lãnh đạo và đe doạ những người lao động khác tham dự các cuộc biểu tình và đình công này.

Trong nhiều lãnh vực, Luật Lao Động Việt-Nam bênh vực quyền lợi người lao động nhưng chỉ có giá trị trên giấy tờ. Việc thi hành rất tồi tệ một phần vì ngân sách thiếu hụt và không đủ số thanh tra lao động am tường luật lệ.

Khả năng thương thuyết tập thể của người lao động Việt-Nam thấp vì họ không được đoàn ngũ hóa và chưa được huấn luyện. Nếu thực hiện được một cuộc thương thuyết thành công nào, nhóm người lao động độc lập cũng không thể ký khế ước với chủ nhân vì không có tư cách pháp lý.

blank

Người lao động Việt-Nam hiện nay phải chịu đựng những hậu quả nào ?

“Song song với việc phát triển khu vực kinh tế tư nhân là sự phát triển đội ngũ người lao động lao động ở khu vực này. Trong 20 năm qua giai cấp người lao động Viêt Nam đã lớn mạnh không ngừng về số lượng, trình độ tay nghề cũng ngày càng được nâng cao không thua kém người lao động [tại] các nước trong khu vực.”

“Nhưng, một nghịch lý là cuộc sống vật chất và tinh thần của người lao động Viêt Nam vẫn rất cơ cực. Người lao động thường xuyên bị chủ ức hiếp, đe dọa sa thải, thậm chí đánh đập, làm nhục mà không có ai bênh vực, bảo vệ. Hàng hóa do người lao động sản xuất, xuất khẩu, đựợc đánh giá cao về chất lượng, nhưng mức lương của người lao động Việt Nam lại thấp nhất so với các nước trong khu vực có cùng trình độ tay nghề. Phần lớn người lao động không được bảo hiểm y tế, ốm đau không được chăm sóc thỏa đáng, thậm chí còn phải đi làm trong lúc đau ốm vì sợ chủ đuổi việc. Cuộc sống của người lao động khu vực kinh tế tư nhân không được quan tâm đúng mức.”

“Chính vì vậy, trong những năm qua đã có hàng ngàn cuộc đình công với hàng trăm ngàn người tham gia đòi cải thiện đời sống và điều kiện làm việc. Nhưng, những yêu sách, những đòi hỏi chính đáng của người lao động vẫn chưa được đáp ứng. Người lao động vẫn phải sống và làm việc trong vòng kiềm tỏa của giới chủ mà không được một tổ chức nào bênh vực, bảo vệ.” 3/

blank

Chiến lược bảo vệ người lao động Việt-Nam

Xét về mặt chiến lược, quyền lợi của người lao động là một vấn đề kinh tế và xã hội. Chiến lược tranh đấu và bảo vệ quyền lợi của người lao động cần phải dựa trên năm nguyên tắc sau đây 4/:

  1. Yểm trợ người lao động Việt-Nam thành lập và phát triển công đoàn độc lập và tạo sức mạnh qua khả năng kinh tế và thương thuyết tập thể.
  2. Hợp tác với các công đoàn độc lập trong việc tranh đấu và bảo vệ quyền lợi căn bản và chính đáng của người lao động và giải quyết những tranh chấp với giới chủ nhân.
  3. Cộng tác với các công đoàn độc lập để ảnh hưởng đến chính sách quốc gia nhằm tạo việc làm và bảo vệ người lao động.
  4. Cộng tác với những đoàn thể phi chính phủ, những tổ chức quốc gia và quốc tế trong việc bảo vệ người lao động Việt-Nam.
  5. Tôn trọng tuyệt đối nguyên tắc đấu tranh bất bạo động.

Những biện pháp bảo vệ người lao động

Những tổ chức nhân quyền và lao động cần vận động dư luận quốc tế chú trọng đến tình trạng bất công người lao động Việt-Nam phải chịu đưng. Cần vận động các tổ chức lao động quốc tế công nhận và yểm trợ các công đoàn độc lập ở Việt Nam, bênh vực quyền tự do thành lập và tự do tham gia hội đoàn. Nếu người lao động được tự do gia nhập công đoàn và nếu công đoàn bênh vực quyền lợi của người lao động thì công đoàn mới có thể lớn mạnh được.

Ngoài ra, những tổ chức nhân quyền và lao động cần hỗ trợ công đoàn độc lập về mặt pháp lý, tài chánh, và các phương tiện khác nếu có. Với sự trợ giúp của các chính phủ, các nhà lập pháp, và quần chúng tiêu thụ, những tổ chức nhân quyền và lao động áp lực các doanh nghiệp, đặc biệt là những công ty có vốn đầu tư nước ngoài, để giới chủ nhân tuân theo luật lao động Việt-Nam và những tiêu chuẩn lao động quốc tế. Vận động thành lập những quỹ bảo vệ người lao động để có sẵn phương tiện tài chánh hầu trợ giúp công đoàn độc lập khi cần thiết. Những tổ chức nhân quyền và lao động thành lập và hợp tác với các nhóm luật sư trong và ngoài nước để sẵn sàng yểm trợ pháp lý miễn phí cho người lao động Việt-Nam. Truy tố những công ty nước ngoài về việc lạm dụng người lao động Việt-Nam như trường hợp American Samoa Daewoosa.

Ngoài những biện pháp cấp thiết để bảo vệ người lao động kể trên, trong dài hạn, những tổ chức nhân quyền và lao động cũng như các cơ quan lao động của chánh quyền cần giúp thành lập các nhóm y tế để theo rõi môi trường làm việc của người lao động Việt-Nam tại các doanh nghiệp, trợ giúp các công đoàn độc lập thiết lập một mạng tin tức để phổ biến tài liệu liên quan đến hoạt động của các công đoàn độc lập.

Những biện pháp khác bao gồm yểm trợ những người lãnh đạo công đoàn độc lập tham dự những khoá huấn luyện và hội nghị quốc tế về lao động. Chúng ta ủng hộ chính sách xuất khẩu lao động, nhưng đòi hỏi nhà nước Việt-Nam tạm thời ngưng phát triển chương trình này cho đến khi chấm dứt được mọi hình thức lạm dụng và bóc lột người lao động, chống lại việc buôn người dưới hình thức xuất khẩu lao động qua các tổ chức ở trong và ngoài nước và việc đối sử phi pháp đối với người lao động Việt Nam ở nước ngoài.

Những tổ chức nhân quyền và lao động hợp tác với những tổ chức thiện nguyện khác để thực hiện những công tác giúp người lao động xuất khẩu lao động tương tự như những việc Vietnamese Migrant Workers & Brides Office của LM Peter Nguyễn Văn Hùng tại Đài Loan trước đây và Liên Minh Bài Trừ Nô Lệ Mới tại Á Châu (Coaltion to Abolish Modern-day Slavery in Asia - CAMSA) đang làm.

Họ cũng cần tiếp tay với những tổ chức nhân quyền quốc gia và quốc tế chống lại việc cưỡng ép lao động, sử dụng lao động trẻ em và tù nhân, kỳ thị nam nữ, khác biệt chủng tộc và tôn giáo tại cơ sở làm việc. Họ cần ủng hộ và hợp tác với những công đoàn độc lập về việc ấn định mức lương tối thiểu. Đây là một biện pháp cần thiết để chống lại sự bóc lột của giới chủ nhân trong một nước phi dân chủ, luật pháp lỏng lẻo, tham nhũng lan rộng, chưa có một nền kinh tế thị trường và công đoàn độc lập tự do chưa được vững mạnh. Hơn nữa, nhà nước CSVN chủ trương dìm lương tối thiểu để thu hút đầu tư. Những biện pháp thiết thực khác bao gồm khuyến khích các nhà đầu tư bỏ vốn vào những dự án sử dụng nhiều nhân công và đặc biệt tại vùng nông thôn để tạo việc làm, hỗ trợ việc cải tổ sâu rộng khu vực nhà nước, đòi hỏi dẹp bỏ những xí nghiệp quốc doanh thua lỗ còn sử dụng phung phí tài nguyên quốc gia và phát triển khu vực tư nhân để gia tăng việc làm cho dân.

Kết luận

Những nhu cầu trên đây rất lớn lao so với phương tiện giới hạn của các tổ chức nhân quyền và lao động. Trong hoàn cảnh hiện nay, những tổ chức thiện nguyện này cần ưu tiên thực hiện những biện pháp phù hợp với khả năng hiện hữu. Khi lớn mạnh với thời gian và sự trợ giúp của các đoàn thể và công đồng người Việt ở khắp nơi trên thế giới, những tổ chức thiện nguyện sẽ có nhiều phương tiện hơn để thực hiện những biện pháp khác.

Vào đầu năm nay, một tổ chức có tên là Liên Đoàn Lao Động Việt Nam Tự Do được tuyên bố thành lập. Tuy nhiên tổ chức này cũng không do công nhân bầu lên và do đó không thực sự đại diện cho công nhân Việt Nam. Ngoài ra, những người chủ trương bị quốc tế dị nghị là dùng công đoàn cho mục tiêu chánh trị, nên không được một số tổ chức lao động quốc tế hỗ trợ. Một số thành viên bị chánh quyền địa phương câu lưu và trục xuất và một số bị đối phương sát hại. 5/ 6/

Một tổ chức bênh vực lao động đứng đắn phải chú trọng đến quyền và lợi ích thiết thực của người lao động như lương bổng, bảo hiểm, số giờ làm việc, giờ phụ trội, môi trường làm việc an toàn, thực phẩm, v.v. Nếu núp sau người lao động để mưu đồ chính trị cho phe nhóm của mình sẽ gây nguy hại cho chính những người lao động mà họ tuyên bố muốn giúp đỡ.

Đại diện 17 tổ chức Xã Hội Dân Sự Việt Nam vào ngày 8 tháng 6 vừa qua đã lên tiếng ủng hộ công đoàn độc lập do công dân Việt Nam ở trong nước thành lập và điều hành.

“Công đoàn độc lập phải là tổ chức xã hội do chính công nhân thành lập, thật sự hướng đến công nhân, lấy công nhân làm trung tâm và bảo vệ quyền lợi thiết thực của mỗi công nhân trong từng nhà máy, xí nghiệp.” 7/

Chú thích:

1/ Nguyễn Quốc Khải, “Việt Nam khó được vào TPP vì vi phạm quyền lao động quốc tế căn bản,” Washington-DC, 03-02-2014

2/ Nguyễn Minh Cần, “Tuyên Bố Thành Lập Công Đoàn Độc Lập Việt Nam,” Warszawa, 20.10.2006.

3/ Tương tự như trên.

4/ Nguyễn Quốc Khải, “Chiến lược và chiến thuật bảo vệ công nhân Việt Nam,” Washington-DC, 23-20-2006.

5/ Nguyễn Đình Thắng, “Công Đoàn Phải Thực Sự Bảo Vệ Quyền và Lợi Ích của Công Nhân,” Mạch Sống, 11-06-2014.

6/ Ít nhất đã có ba người bị sát hại khi tham gia những hội nghị do những nhóm lao động trá hình này tổ chức.

7/ Đại diện 17 tổ chức XHDS, “Tuyên bố ngày 8/6 của các hội đoàn dân sự về công đoàn dộc lập Việt Nam,” Saigon 08-06-2014.


.
.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ 20 năm qua (2004-2024), vấn đề hợp tác giữa người Việt Nam ở nước ngoài và đảng CSVN không ngừng được thảo luận, nhưng “đoàn kết dân tộc” vẫn là chuyện xa vời. Nguyên nhân còn ngăn cách cơ bản và quan trọng nhất vì đảng Cộng sản không muốn từ bỏ độc quyền cai trị, và tiếp tục áp đặt Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh “làm nền tảng xây dựng đất nước”...
Cái ông Andropov (“nào đó”) nghe tên cũng có vẻ quen quen nhưng nhất thời thì tôi không thể nhớ ra được là ai. Cả ủy ban nhân dân Rạch Gốc và nhà văn Nguyên Ngọc cũng vậy, cũng bù trất, không ai biết thằng chả ở đâu ra nữa. Tuy vậy, cả nước, ai cũng biết rằng trong cái thế giới “bốn phương vô sản đều là anh em” thì bất cứ đồng chí lãnh đạo (cấp cao) nào mà chuyển qua từ trần thì đều “thuộc diện quốc tang” ráo trọi – bất kể Tây/Tầu.
Việt Nam và Trung Quốc đã ký 14 Văn kiện hợp tác an ninh Chính trị, Kinh tế-Thương mại và Văn hóa-Báo chí trong chuyến thăm Trung Quốc đầu tiên của Tổng Bí thư Tô Lâm từ ngày 18 đến 20/08/2024. Trong số này, Văn kiện kết nối và thiết lập 3 Tuyến đường sắt giữa hai nước được gọi là “anh em” đã giúp Trung Quốc liên thông ra Biển Đông và bành trướng thế lực kinh tế...
Tại Campuchia, kênh đào Phù Nam Techo, trị giá 1,7 tỷ USD sẽ kết nối Phnom Penh và Vịnh Thái Lan, tượng trưng cho niềm tự hào dân tộc, an ninh và kết nối thương mại quốc tế. Người ta có thể cảm thấy như thế qua lời tuyên bố của Thủ tướng Campuchia Hun Manet và của ông Hun Sen, trong cương vị cố vấn, người đã chuyển giao quyền lực từ cha sang con vào năm ngoái...
Danh từ được tác giả dùng trong bài này không phải là danh từ theo tự loại mà là một thuật ngữ của Việt Cộng. Thuật ngữ Việt Công hay là danh từ Việt Cộng là những thuật ngữ, những từ được dùng trong nước dưới chính quyền Cộng sản Việt Nam. Ở trong nước người ta không dùng từ “Việt Cộng” mặc dầu Việt Cộng chỉ có ý nghĩa là Cộng Sản Việt Nam chớ không có nghĩa gì khác. Phải nói rõ ràng và dài dòng như vậy để tránh hiểu lầm và hiểu sai. Những danh từ đề cập trong bài viết này đa số là những danh từ kinh tế, vì chủ đề của bài viết là kinh tế, phân tích những ván đề kinh tế, nhận định về kinh tế chớ không phải chính trị, mặc dầu kinh tế không thể tách rời khỏi chính trị, xuất phát từ chính trị và tác động trở lại đời sống của mỗi con người chúng ta.
“Tôi hơi chậm hiểu lại rất chóng quên nên dù đã lê lết qua hơi nhiều trường ốc (trong cũng như ngoài nước) nhưng trình độ học vấn và kiến thức cũng chả̉ tới đâu, vẫn chỉ ở mức làng nhàng. Nói tóm lại là thuộc loại “xoàng”! Ơ! “Xoàng” thì đã sao nhỉ? Cũng không đến nỗi trăng/sao gì đâu, nếu tôi biết điều (biết chuyện – biết thân – biết phận) hơn chút xíu. Khổ nỗi, tôi lại cứ tưởng là mình cũng thuộc loại đầu óc trung bình (hoặc chỉ dưới mức đó không xa lắm) nên ghi danh học – tùm lum/tùm la – đủ thứ phân khoa: Triết Lý, Tâm Lý, Xã Hội, Nhân Chủng …
Một bài viết ngay sau khi được bầu vào chức Tổng Bí thư đảng CSVN cho thấy ông Tô Lâm đã hiện nguyên hình một người giáo điều, bảo thủ và hoài nghi trong “hợp tác quốc tế” với các nước. Trước hết ông cáo giác: “Các thế lực thù địch, phản động chưa bao giờ từ bỏ âm mưu lật đổ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.” Lời tố cáo này không mới vì chỉ “nói cho có” và “không trưng ra được bằng chứng cụ thể nào”, giống hệt như những người tiền nhiệm...
- Mình lúc này không muốn theo dõi tin tức nữa. Mệt lắm. - Mình cũng vậy, không đọc báo, chỉ xem phim hoặc nghe thuyết pháp, tránh nhức đầu. - Đời người ngắn ngủi, sao phải tốn thì giờ… - Ở tuổi này, chuyện gì không vui xin miễn, tội gì phải đọc tin tức rồi tự mình làm khổ mình. Trong những năm gần đây, những phát biểu đại loại như trên từ bạn bè khiến những người trong ngành chúng tôi đôi lúc không khỏi ngán ngẫm về công việc báo chí của mình, một việc làm nếu đã không được tưởng thưởng tài chánh tương xứng, thì phần thưởng tinh thần từ ý nghĩa tự nó cũng không đủ bù đắp. Đọc báo hay không đọc báo?
Hồi đầu thế kỷ, có bữa, tôi nhận được thư của Vũ Thư Hiên. Ông hớn hở cho hay “Anh Tấn sắp sang Pháp chơi với anh vài tuần”. Thuở ấy, hai ông còn khá trẻ trung (và còn sung lắm) nên chắc chắn là đôi bạn già sẽ đi lung tung khắp Âu Châu, chứ dễ gì mà chịu quanh quẩn ở Paris. Mãi cả chục năm sau, sau khi nhà văn Bùi Ngọc Tấn lâm trọng bệnh, tôi mới nghe ông nhắc đến chuyến du hành thú vị này (với ít nhiều tiếc nuối) trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC – vào hôm 14 tháng 11 năm 2014: “Sang châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm… Đi thì mới biết mình bị mất những gì.”
Chủ tịch nước Tô Lâm được bầu làm Tổng Bí thư đảng CSVN, thay ông Nguyễn Phú Trọng từ trần ngày 19/07/2024, nhưng ông Tô Lâm chỉ dám hứa sẽ tiếp tục đi theo con đường ông Trọng đã đề ra...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.