Hôm nay,  

Từ I am Hongkonger Đến Tôi Là Người Việt Tự Do

08/10/201400:00:00(Xem: 5563)

Trong cuộc biểu tình ở Hong Kong, Một người phụ nữ khoảng tứ tuần nói với các em sinh viên để khuyên họ giải tán: “Dù sao đi nữa, tất cả chúng ta đều có cùng dòng máu Trung Hoa (Chinese). Tại sao các bạn không nhận ra điều này?”. Những người biểu tình trẻ ở độ tuổi 20 đồng thanh la lớn: “ Chúng tôi không phải là người Trung Hoa (Chinese)! Chúng tôi là người Hong Kong (Hongkongers)!”.

Mẫu đối thoại này đã nói lên tất cả những mâu thuẫn nội tại giấc mộng “Đại Hán” của đảng Cộng Sản Trung Quốc.

Câu trả lời tương tự sẽ xảy ra đối với đa số người dân Đài Loan: “I am Taiwanese, not Chinese!”. Đối với nhiều người Đài Loan và Hong Kong, gọi họ là Chinese đã hạ thấp họ!

Cách đây 12 năm, bộ phim Hero của đạo diễn Trung Hoa nổi tiếng Trương Nghệ Mưu, với nhiều tài tử nổi tiếng như Lý Liên Kiệt, Trương Mạn Ngọc, Lương Triều Vĩ, Chung Tử Di… ra mắt khán giả. Nhiều người cho rằng bộ phim này đạo diễn họ Trương đã gởi một thông điệp thay cho lãnh đạo Trung Cộng đến toàn dân Trung Hoa và thế giới: nhóm thích khách đã không giết Tần Thủy Hoàng, vì họ muốn vị bạo chúa này tồn tại để thống nhất Trung Hoa. Ngày nay, người dân Trung Hoa cũng thế. Họ đồng ý cho chế độ độc tài của đảng Cộng Sản Trung Hoa tồn tại, để thống nhất đất nước Trung Hoa, thực hiện giấc mơ Đại Hán!

Không biết ông đạo diễn Trương Nghệ Mưu có đồng ý với thông điệp này hay không?

Có điều chắc chắn, thông điệp từ cuộc biểu tình dân chủ của Hong Kong cho thấy nhiều người dân Hong Kong không đồng ý với quan điểm này. Và có lẽ câu trả lời của đại đa số dân Đài Loan cũng sẽ như thế. Hongkonger và Taiwanese không phải là Chinese!

Người phụ nữ nói trên cũng có một phần đúng. Xét về huyết thống, thì cả người Hoa Lục, người Hồng Kong, người Đài Loan đều là Hán tộc cả. Vậy thì đâu là sự khác biệt giữa họ? Nguyên nhân nào khiến cho người Hong Kong và Đài Loan không muốn gia nhập gia đình Đại Hán của Cộng Sản Trung Hoa? Câu trả lời khá rõ ràng: họ là những người tự do, và họ không muốn từ bỏ tự do đang có của mình. Hình thức mị dân “đảng cử dân bầu”, rồi gọi đó là dân chủ, đã không thuyết phục được giới trẻ Hong Kong, vì họ đã có một khả năng nhận thức cao hơn hẳn so với dân Hoa Lục.

Nhưng đó là chuyện của người Hán. Người Việt mình không có thẩm quyền để bình luận về sự lựa chọn của họ.

Dân tộc Việt Nam mình cũng đang có một vấn đề rất tương tự, mà cũng chưa có câu giải đáp thỏa đáng.

Dân Việt mình, cả trong lẫn ngoài nước, hiện nay đang phân hóa trầm trọng. Danh xưng của người Việt mình khắp nơi trên thế giới để phân loại lẫn nhau hiện nay rất nhiều: người Việt Quốc Gia, người Việt Cộng Sản, người Việt lưu vong, người Việt tị nạn, người Việt tự do … Những phân loại như vậy đã làm chia rẽ sức mạnh của toàn dân tộc trong cuộc đấu tranh cho một Việt Nam dân chủ, tự do tươi sáng hơn trong tương lai. Đảng CSVN lợi dụng triệt để điều này. Hễ có nhân vật nào đang chống lại CSVN ở hải ngoại, chỉ cần tìm cách chụp mũ họ là “ thân cộng sản”, thì lập tức uy tín của họ bị giảm ngay!

blank
Ủng hộ cuộc Cách Mạng Dù tại Hồng Kông.

Có cách nào để làm đơn giản hơn sự khác biệt của dân tộc mình, để dân Việt mình xích lại gần nhau, dễ cộng tác với nhau hơn không? Khác với Hongkoner, Taiwanese, Chinese, những danh xưng của chúng ta nêu trên đều bắt đầu bằng “Người Việt”. Điểm khác nhau là những tính từ phân loại đằng sau: “quốc gia, cộng sản, tị nạn…”.

Nhìn cho kỹ một chút, sự khác biệt của dân Việt cũng giống với sự khác biệt giữa người Hồng Kong và Hoa Lục. Đó chính là sự tự do. Chúng ta có thể đơn giản hóa sự khác biệt của dân tộc Việt hiện nay bằng hai nhóm: Người Việt Tự Do và “Nhóm Còn Lại”.

Người Việt Tự Do bao gồm những người đã tin tưởng, chiến đấu, bỏ mình vì lý tưởng tự do. Đó là những chiến sĩ VNCH đã bảo vệ tự do cho tổ quốc. Đó là những người liều mạng sống, dám rời bỏ quê hương ra đi vì tự do. Đó là những người còn ở trong nước, nhưng bất chấp hiểm nguy, dám đứng lên đòi tự do, dân chủ cho người dân trong nước. Trong nhóm này bao gồm cả những người Việt yêu tự do, nhưng vì một số lý do nên chưa có hành động vì tự do rõ ràng. Hầu hết họ còn ở trong nước. Có thể họ là những doanh nhân yêu tự do, nhưng không hoạt động chính trị vì không thích chính trị, hoặc vì ý thức chính trị nguy hiểm đến bản thân và gia đình. Đó có thể là những chiến sĩ của Việt Nam hiện tại. Họ cũng đã từng chiến đấu, bỏ mình để chiến đấu chống Trung Cộng ngoại xâm. Họ chiến đấu bảo vệ đất nước vì đó là nhiệm vụ của người lính, chứ không phải để bảo vệ chế độ. Đó cũng có thể là những đảng viên, những anh công an, cũng yêu tự do, nhưng vẫn phải đàn áp, bắt bớ những chiến sĩ tự do dân chủ trong nước, vì cấp trên buộc họ phải làm. Chống lại lệnh là mất việc, bị trù dập. Hãy nhìn hình ảnh người biểu tình Hồng Kong dùng dù che cho một công an khi trời mưa. Họ tin là có nhiều công an cũng ngầm đồng tình với người biểu tình.

Với một cách nhìn như vậy, Người Việt Tự Do thấy mình đông hơn, có nhiều người ủng hộ hơn. Vấn đề chính là làm sao để những đám đông thầm lặng này dám lên tiếng, dám hành động vì tự do.

Ngược lại với Người Việt Tự Do, “Nhóm Còn Lại” sẽ bao gồm những người Việt không tin là người Việt Nam cần tự do, dân chủ. Dễ thấy nhất họ là nhóm chóp bu của Đảng CSVN, hiện đang nắm cả vận mệnh của dân tộc trong tay mà không qua một cuộc dân cử nào. Họ là những người có đặc quyền, đặc lợi gắn bó với chế độ độc tài, thí dụ như hệ thống công an, mật vụ. Họ tin rằng cách cai trị không dựa trên lòng dân hiện nay vẫn có thể tạo ra một Việt Nam hùng mạnh về kinh tế, chính trị. Nhiều người trong số họ tin rằng dân Việt Nam đại đa số trình độ, ý thức còn kém. Cho người dân tự do, dân chủ sẽ làm loạn lạc đất nước, "mất ổn định chính trị". Cần lưu ý rằng cũng có nhiều người trí thức trong nước, cả những người Việt đang sinh sống ở các quốc gia dân chủ đang tin tưởng vào điều này! Nhiều người hay dẫn chứng Trung Cộng không có dân chủ, mà kinh tế vẫn đứng hàng thứ nhì thế giới. Họ quên không so sánh Trung Cộng với Hong Kong, Đài Loan, và xem thử nếu có tự do dân chủ, liệu sức mạnh của Trung Hoa cũng sẽ thịnh vượng như hai “tiểu Hán” này không?

Một câu hỏi được đặt ra: trong hai nhóm Người Việt Tự Do và “Nhóm Còn Lại” trong nước, nhóm nào chiếm đa số? Chưa có con số chính xác, vì Việt Nam không cho phép trưng cầu dân ý, như nhà dân chủ trong nước Đỗ Nam Hải đã từng đề nghị. Tuy nhiên câu trả lời thì ai cũng biết rõ, kể cả đảng CSVN cầm quyền. Chính vì biết rõ, cho nên họ càng ngăn cấm những người đòi tự do, dân chủ.

Người Việt Tự Do trong nước hãy kêu gọi toàn dân cùng đòi hỏi đơn giản như người Hong Kong: phải có một cuộc bầu cử tự do thực sự, để Người Việt Tự Do và “Nhóm Còn Lại” được quyền tự quyết định hướng đi của dân tộc mình. Chừng nào con số người Việt hưởng ứng phong trào lên đến con số chục ngàn, Việt Nam mình sẽ thay đổi!

Dân Việt

Ý kiến bạn đọc
08/10/201414:49:36
Khách
"sự khác biệt của dân Việt cũng giống với sự khác biệt giữa người Hồng Kong và Hoa Lục. Đó chính là sự tự do" Thưa e không đúng lắm..người HK có CAM ĐÃM đứng lên đòi tự do ..thiếu nó dân HK và Hoa lục không khác gì nhau. Việt nam mình xin miển bàn
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ 20 năm qua (2004-2024), vấn đề hợp tác giữa người Việt Nam ở nước ngoài và đảng CSVN không ngừng được thảo luận, nhưng “đoàn kết dân tộc” vẫn là chuyện xa vời. Nguyên nhân còn ngăn cách cơ bản và quan trọng nhất vì đảng Cộng sản không muốn từ bỏ độc quyền cai trị, và tiếp tục áp đặt Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh “làm nền tảng xây dựng đất nước”...
Cái ông Andropov (“nào đó”) nghe tên cũng có vẻ quen quen nhưng nhất thời thì tôi không thể nhớ ra được là ai. Cả ủy ban nhân dân Rạch Gốc và nhà văn Nguyên Ngọc cũng vậy, cũng bù trất, không ai biết thằng chả ở đâu ra nữa. Tuy vậy, cả nước, ai cũng biết rằng trong cái thế giới “bốn phương vô sản đều là anh em” thì bất cứ đồng chí lãnh đạo (cấp cao) nào mà chuyển qua từ trần thì đều “thuộc diện quốc tang” ráo trọi – bất kể Tây/Tầu.
Việt Nam và Trung Quốc đã ký 14 Văn kiện hợp tác an ninh Chính trị, Kinh tế-Thương mại và Văn hóa-Báo chí trong chuyến thăm Trung Quốc đầu tiên của Tổng Bí thư Tô Lâm từ ngày 18 đến 20/08/2024. Trong số này, Văn kiện kết nối và thiết lập 3 Tuyến đường sắt giữa hai nước được gọi là “anh em” đã giúp Trung Quốc liên thông ra Biển Đông và bành trướng thế lực kinh tế...
Tại Campuchia, kênh đào Phù Nam Techo, trị giá 1,7 tỷ USD sẽ kết nối Phnom Penh và Vịnh Thái Lan, tượng trưng cho niềm tự hào dân tộc, an ninh và kết nối thương mại quốc tế. Người ta có thể cảm thấy như thế qua lời tuyên bố của Thủ tướng Campuchia Hun Manet và của ông Hun Sen, trong cương vị cố vấn, người đã chuyển giao quyền lực từ cha sang con vào năm ngoái...
Danh từ được tác giả dùng trong bài này không phải là danh từ theo tự loại mà là một thuật ngữ của Việt Cộng. Thuật ngữ Việt Công hay là danh từ Việt Cộng là những thuật ngữ, những từ được dùng trong nước dưới chính quyền Cộng sản Việt Nam. Ở trong nước người ta không dùng từ “Việt Cộng” mặc dầu Việt Cộng chỉ có ý nghĩa là Cộng Sản Việt Nam chớ không có nghĩa gì khác. Phải nói rõ ràng và dài dòng như vậy để tránh hiểu lầm và hiểu sai. Những danh từ đề cập trong bài viết này đa số là những danh từ kinh tế, vì chủ đề của bài viết là kinh tế, phân tích những ván đề kinh tế, nhận định về kinh tế chớ không phải chính trị, mặc dầu kinh tế không thể tách rời khỏi chính trị, xuất phát từ chính trị và tác động trở lại đời sống của mỗi con người chúng ta.
“Tôi hơi chậm hiểu lại rất chóng quên nên dù đã lê lết qua hơi nhiều trường ốc (trong cũng như ngoài nước) nhưng trình độ học vấn và kiến thức cũng chả̉ tới đâu, vẫn chỉ ở mức làng nhàng. Nói tóm lại là thuộc loại “xoàng”! Ơ! “Xoàng” thì đã sao nhỉ? Cũng không đến nỗi trăng/sao gì đâu, nếu tôi biết điều (biết chuyện – biết thân – biết phận) hơn chút xíu. Khổ nỗi, tôi lại cứ tưởng là mình cũng thuộc loại đầu óc trung bình (hoặc chỉ dưới mức đó không xa lắm) nên ghi danh học – tùm lum/tùm la – đủ thứ phân khoa: Triết Lý, Tâm Lý, Xã Hội, Nhân Chủng …
Một bài viết ngay sau khi được bầu vào chức Tổng Bí thư đảng CSVN cho thấy ông Tô Lâm đã hiện nguyên hình một người giáo điều, bảo thủ và hoài nghi trong “hợp tác quốc tế” với các nước. Trước hết ông cáo giác: “Các thế lực thù địch, phản động chưa bao giờ từ bỏ âm mưu lật đổ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.” Lời tố cáo này không mới vì chỉ “nói cho có” và “không trưng ra được bằng chứng cụ thể nào”, giống hệt như những người tiền nhiệm...
- Mình lúc này không muốn theo dõi tin tức nữa. Mệt lắm. - Mình cũng vậy, không đọc báo, chỉ xem phim hoặc nghe thuyết pháp, tránh nhức đầu. - Đời người ngắn ngủi, sao phải tốn thì giờ… - Ở tuổi này, chuyện gì không vui xin miễn, tội gì phải đọc tin tức rồi tự mình làm khổ mình. Trong những năm gần đây, những phát biểu đại loại như trên từ bạn bè khiến những người trong ngành chúng tôi đôi lúc không khỏi ngán ngẫm về công việc báo chí của mình, một việc làm nếu đã không được tưởng thưởng tài chánh tương xứng, thì phần thưởng tinh thần từ ý nghĩa tự nó cũng không đủ bù đắp. Đọc báo hay không đọc báo?
Hồi đầu thế kỷ, có bữa, tôi nhận được thư của Vũ Thư Hiên. Ông hớn hở cho hay “Anh Tấn sắp sang Pháp chơi với anh vài tuần”. Thuở ấy, hai ông còn khá trẻ trung (và còn sung lắm) nên chắc chắn là đôi bạn già sẽ đi lung tung khắp Âu Châu, chứ dễ gì mà chịu quanh quẩn ở Paris. Mãi cả chục năm sau, sau khi nhà văn Bùi Ngọc Tấn lâm trọng bệnh, tôi mới nghe ông nhắc đến chuyến du hành thú vị này (với ít nhiều tiếc nuối) trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC – vào hôm 14 tháng 11 năm 2014: “Sang châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm… Đi thì mới biết mình bị mất những gì.”
Chủ tịch nước Tô Lâm được bầu làm Tổng Bí thư đảng CSVN, thay ông Nguyễn Phú Trọng từ trần ngày 19/07/2024, nhưng ông Tô Lâm chỉ dám hứa sẽ tiếp tục đi theo con đường ông Trọng đã đề ra...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.