Hôm nay,  

Terror In Little Saigon: Phim Tài Liệu Hay Phim Tuyên Truyền?

11/11/201500:00:00(View: 8799)

Là một người sang Mỹ chưa được 10 năm, tôi không có cơ hội để biết nhiều về cuộc sống của người Việt ở Mỹ trong những năm tháng đầu tiên của cuộc đời tị nạn. Hẳn là có nhiều khó khăn, đau buồn, thương nhớ, uất hận. Bởi vì thế, khi nghe PBS cho phổ biến bộ phim tài liệu “Terror in Little Saigon” do Frontline và ProPublica thực hiện, nhắc lại chuyện của cộng đồng trong khoảng thời gian đó, tôi cũng tò mò đón xem.

Vậy mà…

Tôi là một người không có liên hệ gì với Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, nên sẵn sàng nghe ý kiến không ủng hộ tổ chức này. Tôi là một người cổ xuý bất bạo động, không thích nước Mỹ ở chỗ người ta có quyền sử dụng súng giết người một cách dễ dàng. Nhưng tôi đã không thể tìm thấy một giá trị đáng tin cậy nào từ Terror In Little Saigon, vốn chủ yếu xoay quanh hai vấn đề này.

Việc đầu tiên là tôi không muốn gọi bộ phim này là một bộ “phim tài liệu”. Phim tài liệu thì phải dựa trên trên yếu tố dữ kiện, sự thật. Mà cũng không thể gọi nó là một “phóng sự điều tra”, thường quay lại cả một quá trình điều tra, thu thập dữ kiện, để sau cùng có đủ bằng chứng đi đến một kết luận nào đó. Bộ phim Terror In Little Saigon không có cả hai yếu tố này.

Thay vào đó, bộ phim Terror In Little Saigon gợi cho tôi nhớ lại những bộ phim tuyên truyền của CSVN, mà tôi đã từng phải xem quá nhiều thời còn ở trong nước. Kết luận của bộ phim đã được đưa ra ngay từ đầu, vì đó là kết luận của những người thực hiện bộ phim đã có sẵn, trước khi dàn dựng. Mục đích của họ chỉ là làm sao hướng người xem đến kết luận đó.

Terror in Little Saigon còn giống các bộ phim tuyên truyền của CSVN ở chỗ nó rất kịch cỡm, giả tạo, và đầy định kiến, không có tính khách quan. Gương mặt của anh chàng phóng viên AC Thompson lúc nào cũng “đề đề”, giống như một nhà thám tử nghiệp dư. Hễ khi nào quay cảnh gia đình của những người đã bị giết, thì sẽ có những giọt nước mắt để khơi dậy lòng thương cảm của người xem. Khi nào quay những cảnh liên quan đến “thủ phạm” (họ đã có kết luận từ trước ai là thủ phạm), thì đó là những gương mặt đằng đằng sát khí, súng ống trong tay; hay những giây phút ngượng ngập khi trả lời phỏng vấn, của những người đang cố chối bỏ sự thật. Có một thứ mà những người làm phim đã làm hay hơn các bộ phim truyền của CSVN, đó là kỹ xảo tinh vi, chuyên nghiệp trong lúc quay và cắt xén, để tạo ra những hình ảnh theo đúng ý muốn của họ. Những ai có quen biết với kinh tế gia, nhà báo Nguyễn Xuân Nghĩa- một nhân vật “bị” phỏng vấn trong phim- thì sẽ thấy được sự tinh vi này. Từ một người nổi tiếng với cách lý luận sắc bén, tài hùng biện trong tranh luận, vậy mà bộ phim đã tài tình biến hình ảnh ông ta thành một kẻ lúng túng, trình bày ý kiến không thuyết phục, và “có vẻ như” đã ngấm ngầm đồng ý với những người dàn dựng bộ phim.

Cũng dễ dàng nhận thấy bộ phim không hề đưa ra được những bằng chứng gì mới đủ thuyết phục, để hỗ trợ cho kết luận của mình. Cũng chỉ là những tài liệu của mà các cơ quan điều tra chuyên nghiệp đã đóng lại từ vài chục năm trước. Những người làm chứng cũng thế. Những người được xem là đáng tin cậy, có liên quan thì không ai khẳng định. Những kẻ đưa ra lời khẳng định thì không đủ thẩm quyền, giấu mặt… Cách thu thập chứng cứ, nhân chứng như vậy thì làm sao có thể gọi là “một cuộc điều tra lại, để tìm ra công lý”?!?


Nói đến “công lý”, đoạn cuối của cuộn phim là ký giả Thompson gặp lại gia đình người bị ám hại, thông báo là mình đã trả lại “công lý” cho nạn nhân và gia đình. Hình ảnh con cháu ra trước mộ của nạn nhân, giống như nay đã giải oan được cho người quá cố. Một hình ảnh sặc mùi phim kiếm hiệp kỳ tinh! Hãy xem kỹ lại, cuốn phim này đã đem được sự thật gì mới cho gia đình, mà tuyên bố là họ “trả lại công lý” cho người bị hại? Hay là họ chỉ khơi lại một vết thương trong quá khứ đối với gia đình thay vì chữa lành? Xem ra, chính gia đình nay lại trở thành nạn nhân của những người làm phim, để họ thực hiện được ý đồ của mình.

Tôi chỉ có thể kết luận về bộ phim, cũng giống như nhà báo Nguyễn Xuân Nghĩa đã trả lời phỏng vấn báo Người Việt: kém chuyên nghiệp và thiếu tính đạo đức!

Tôi cũng mới được biết chính PBS cũng đã từng chiếu bộ phim nhiều tập “Việt Nam Thiên Sử Truyền Hình” (Vietnam: A Television History), do WGBH-TV thực hiện, mà CSVN đã cho chiếu trên TV trong nước cách đây 20 năm. Hồi còn ở Việt Nam, khi xem bộ phim này, tôi và bạn bè sống trong miền Nam đều thắc mắc là tại sao một cơ quan truyền thông của Mỹ lại có thể thực hiện một bộ phim có quan điểm có lợi cho CSVN đến như vậy? Sau này sang Mỹ tôi mới hiểu. Ở một xứ sở tự do ngôn luận, rất nhiều công ty truyền thông phản chiến đã tạo ra một chiến dịch phản chiến rầm rộ. Họ sẵn sàng bóp méo sự thật về chiến tranh Việt Nam, về chính thể Việt Nam Cộng Hoà, để đạt được mục đích chấm dứt chiến tranh ở Việt Nam, góp phần khai tử một đồng minh đã sát cánh với người Mỹ trong lý tưởng bảo vệ tự do.

PBS đã  phổ biến phim Việt Nam Thiên Sử Truyền Hình, thì nay chuyện họ phổ biến phim Terror in Little Saigon cũng không có gì là quá khó hiểu. Vấn đề được đặt ra là: tại sao họ lại làm bộ phim vào thời điểm này? Tại sao vào thời điểm cộng đồng người Việt ở Mỹ, ở hải ngoại đang kỷ niệm 40 năm tị nạn, đang điểm lại những thành quả đáng khích lệ của một cộng đồng di dân còn tương đối mới, đang quyết tâm hơn bao giờ hết đoàn kết cùng người Việt trong nước để đòi lại tự do dân chủ cho quê hương Việt Nam, thì bộ phim được đưa ra? Phải chăng có một thế lực nào đó đã đứng đằng sau để thực hiện bộ phim này, nhằm đánh lạc hướng dư luận người VIệt? Thay vì tập trung vào những sự kiện đang nóng bỏng trong nước VIệt Nam, thì nay dự luận đang bị hướng ra hải ngoại, chỉ vì một chuyện đau buồn đã xảy ra từ vài chục năm trước?

Suy nghĩ như vậy, cộng đồng người Việt hải ngoại sẽ tìm ra hành xử thích đáng đối với bộ phim tuyên truyền này. Nếu những kẻ thực hiện bộ phim đã không thèm quan tâm đến cộng đồng người Việt chúng ta, và bộ phim không có giá trị về mặt tài liệu, thì chúng ta cũng chẳng cần quá quan tâm đến việc đáp trả chống đối họ. Mỹ là xứ sở của tự do ngôn luận. Ai tự phun nước bọt lên trời, thì chính họ sẽ nhận lại nó. Đừng để ai đó đánh lạc hướng đi của cộng đồng. Cách đáp trả hay nhất có lẽ là chúng ta hãy tiếp tục đoàn kết lại, để tiếp tục làm cho cộng đồng người Việt tự do hải ngoại ngày thêm lớn mạnh, để tiếp tực hỗ trợ cho người Việt trong nước tranh đấu vì một Việt Nam tự do, dân chủ trong tương lai.

Dân Việt

Reader's Comment
11/12/201512:39:55
Guest
NHAN SINH QUAN
Thanh phan 3:phong vien than cong
"Nghi-quyet 36: pha hoai cong dong
Nguoi viet ti-nan CS Hai-ngoai"
Nem da giau tay la giac cong.
Dan-Tri.
11/12/201500:25:59
Guest
XEM TERROR IN LITTLE SAIGON NHỚ ĐẶC CÔNG BIỆT ĐỘNG KHỦNG BỐ MIỀN NAM
THÁNG MƯỜI MỘT 11, 2015
Đảng CSVN kể từ khi ra NQ36 2004 tới nay , đảng không lôi kéo được người Việt hải ngoại làm con trừu như ở miền Nam có người ăn cơm quốc gia thờ ma VC. Đảng rất tức giận mỗi lần quan chức đảng đi nước ngoài đều trốn ngõ cửa hậu tránh xúc tiếp với dàn người biểu tình. Đảng ê mặt ê càng khi có nhiều thành phố nước Mỹ từ chối không đón tiếp phái đoàn VC .
Trong nước, để che đậy âm mưu làm tay sai bán biển đảo, đất đai cho Trung Cộng, đảng để quân đội đứng nhìn biển Đông cho giặc xây thành lũy quân sự. Đảng dùng công an côn đồ đi cướp đất ruộng nông dân. Đảng cầm đầu 800 tờ báo,20 ngàn phóng viên, đài TV,phát thanh kể cả loa phường làm công cụ tuyên truyền chính sách độc tài cai trị cuả đảng. Đảng chưa dừng ở đó. Đảng thiết lập bao nhiêu trang mạng bắt lá tìm sâu để khủng bố người yêu nước có tiếng nói độc lập, đảng dùng Viet Vision tung ra đánh cướp người dự lễ thắp hương cho người hy sinh trong cuộc chiến tranh biên giới,Gạc Ma…
Để mở đường suôn sẽ cho tướng cướp biển Tập Cận Bình ,cánh tay đắc lực Việt Vision dẫn đầu là Trần Nhật Quang đền nhà những người khác chính kiến chống chuyến viếng thămTCB.Quang và đồng bọn khủng bố và muốn chém vè Blogger Nguyễn Lân Thắng khi dụ dỗ bước ra khỏi nhà.Viet Vision cùng với công an mặc áo đội lốt côn đồ đánh đập bao nhiêu người yêu nước.
Song song với Việt Vision,tại hải ngoại Viet Unity dùng lá bài PBS qua cái phim “Terror in Little Saigon”. Kinh nghiệm cho thấy mũi dùi xung kích pháo vào phi trường Tân Sơn Nhứt (như Việt Tân )chỉ là phương tiện khai hoả ban đầu để tấn công vào sào huyệt Dinh Độc Lập(Little Saigon hải ngoại) Vì sao ? Vì không phá được cái thành trì ủng hộ tự do dân chủ dân quyền cho VN thì đảng CSVN không thể ngồi yên.Việt Vision đã đánh đập bao nhiêu người trong nước vì phản đối Tàu cộng xâm lược.Viet Unity hải ngoại phải thực hiện NQ36 để lôi kéo người về phe ta và áp dụng mọi tuyên truyền dưới mọi hình thức để chia rẽ người Việt.Mới ra cuốn phim chưa chiếu mà báo Thanh niên VN lên trang “hồ hởi” tiếp ứng rồi mà .Thế rồi người chạy theo lưng phe đi đòi tìm công lý ,người bênh vực quan điểm cộng đồng.Một vài trang FB tại VN đã vỗ ngực tranh đấu cho nhân quyền cũng sụp bẩy hè nhau theo Viet Unity.Cái bẩy Terror in Little Saigon đã thành công chia ra hàng trăm phe rồi.Xin xem tiếp >>
http://baotoquoc.com/2015/11/11/xem-terror-in-little-saigon-nho-dac-cong-biet-dong-khung-bo-mien-nam/
11/12/201500:15:25
Guest
Đây là chuyện của Mặt trận Việt tân với truyền thông Hoa Kỳ, xin đừng vơ cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản tại hải ngoại vô.
11/11/201522:50:03
Guest
Toi mung vi thoi ky khung bo cua Mat Tran da qua. Ai ma khong nho thoi do di cho bi chan duong teu cau mua bao dong gop cho mat tran ma khong mua la bi vu khong ham he, Neu co noi gi co ve chi trich la bi nhung chien huu dan mat lien. Nhung nguoi dung noi but cua minh bi nhung phan tu trong MT giet thi dau co gi la. Chuyen cu rich ai ma khong biet
11/11/201521:49:59
Guest
To readers,
This film is paid by Vietcong in order to threaten Vietnamese people in US do not anti- vietcong. Those people were killed by someone more than 10 years ago and no evident to execute anyone. Of course if the US government now found the evident, the US government will execute the killers ( waite and see)
Anybody who reads the title of this film will be curious to see because they thought there is terror in Little Saigon now and real :)
At that time USA still boyscot Vietnam Communist so those things happenned was sinked in the mud.
Now there is Vietcong has a relation to USA normally so there won't happen like this again. That why Vietcong Nguyen Tan Dung and his daughter came and live in USA now. Vietnamese refugees will use our VOTE to fight with Vietcong. Go to VOTE. Your voices are heard. Your voices are strengthed.
11/11/201521:12:33
Guest
Tôi chưa xem bộ phim này, đúng hơn là không thèm xem. Sống trong Chế độ Cộng sản và ngay khi ở Mỹ tôi đã biết những xảo thuật của họ rồi. Theo tôi, họ đã mua chuột người làm phim này. Phim này có liên quan đến một người mà tôi rất ngưỡng mộ, đó là Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, người chỉ huy của tôi trong khoảng thời gian 1973-1974. Ông là một anh hùng, một người tốt bụng, trong sạch, thương thuộc cấp, có lý tưởng…Ông là lãnh đạo của Mặt Trận. Đã có những khuyết điểm của Mặt Trận như ta đã nghe nói, đó không phải là do Ông. Theo tôi, những khuyết điểm đó một phần lớn do Cộng sản Việt Nam giật dây như họ đã giật giây ngày nay trong cuốn phim gọi là tài liệu này.
11/11/201514:05:26
Guest
SU THAT


Dau to ba Nam:Chinh,cao-Ho

Pha hoai cong dong VNTNCS: cong no.

Dan-Tri.
11/11/201513:58:49
Guest
rat cam on ban Dan Viet,xin dong bao Hai ngoai nhan thuc duoc moi chuyen giong nhu ban Dan Viet. Dung nghe nhung gi Cong san noi,ma hay nhin thay nhung gi Cong san dang lam trong nuoc.
11/11/201509:23:45
Guest
Nếu chúng ta nghỉ A.C. Thompson bôi nhọ cộng đồng Việt Nam qua cuốn phim "Terror in Little Saigon", tại sao Mặt Trận(Việt Tân) không đưa producer và Thompson ra tòa để đòi công lý cho người Việt? Chúng ta không thể tiếp tục đề nghị này nọ trong cộng đồng Việt trong khi báo chí dòng chính tiếp tục ủng hộ cuốn phim này.
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.