Hôm nay,  

Ước Mơ

28/12/201600:00:00(Xem: 6711)

“Ước mơ”. Chỉ có hai chữ nhưng chứa đựng biết bao khát vọng của mỗi con người. Ước mơ là hiện thân của lòng dũng cảm, là chiến thắng chính bản thân mình, Ước mơ đem đến cho chúng ta nghị lực, lòng dũng cảm, sự tự tin và hi vọng để đương đầu với cuộc sống. Nếu không vượt qua được cái tôi cá nhân thì sẽ không bao giờ thành công. Hãy tiến lên phía trước, đừng để mình tuột lại phía sau và hối hận vì đã lãng phí những khoảng thời gian vô gia.

Con người luôn có những hoài bão và ước mơ. Hoài bão về quá khứ huy hoàng. Ước mơ về tương lai tương sáng. Chính những hoài bão, ước mơ đó đã thúc đẩy con người dấn thân để xây dựng một thế giới an bình, thịnh vượng hơn cho dù phải đương đầu với thách đố và hiểm nguy.

Ước mơ- hoài bảo là những điểm quan trọng, đây là nơi đầu tiên để cá nhân, tổ chức và dân tộc cất bước, Nhưng ước mơ phải đi kèm với những sự chuẩn bị cần thiết để thực hiện ước mơ đó.

Mỗi ước mơ, dù lớn hay giản dị, đều cần được tiếp lửa bằng nhiệt huyết, quyết tâm và nổ lực không ngừng để đoạt lấy ước mơ của mình.

Trong cuộc sống ai cũng có những ước mơ, có thể cho riêng mình, cũng có thể cho những người thân, gia đình, bạn bè. Ước mơ đó có thể trở thành một động lực, một hi vọng để mỗi con người có thể vươn lên vượt qua khó khăn bằng chính nghị lực thì ta sẽ đạt được cái ta mơ ước để có thể hướng tới một tương lai tươi đẹp.

Hành trang đầu tiên để bắt tay vào thực hiện ước mơ chính là lòng dũng cảm, dũng cảm nhìn nhận những lỗi lầm để rút kinh nghiệm và còn phải dũng cảm để tiếp bước trên con đường đi đến ước mơ, hoài bão.

Chính lòng dũng cảm sẽ giúp chúng ta vượt qua những khó khăn, nguy hiểm trên con đường theo đuổi ước mơ và giúp chúng ta vươn lên.

Tôi nghỉ rằng: ước mơ không tự chọn cho mình một chủ nhân, mà chính con người nắm giữ lấy ước mơ của bản thân mình.

Ước mơ có thể đó chỉ là những nhu cầu bình thường trong sinh hoạt hằng ngày. Nhưng cũng có thể đó là những khát khao hướng thượng, những kế hoạch dài hơn cho chính bản thân mình.

Ước mơ thuộc về tương lai mà chúng ta thì sống vì tương lai, vậy tại sao không nổ lực phấn đấu vì ước mơ của mình? Thành công bắt đầu từ suy nghĩ “về ước mơ”. Chúng ta hãy nghĩ cách để vượt khỏi những hạn hẹp của hoàn cảnh hiện tại để thực hiện cho bằng được khát vọng và niềm tin của mình.

Có những người luôn chọn cho mình những quyết định và giải pháp an toàn, để rồi cả đời chỉ là hạt bụi nhỏ bay theo gió.

Tôi đã từng ước mơ được khoác lên mình chiếc áo nhà binh VNCH, không phải chỉ như vậy, mà phải là những chiến sĩ dũng cảm, tung hoành trận mạc, chia sẻ nguy hiểm với đồng đội, và bạn bè để đóng góp vào cuộc chiến chống xâm lăng và bảo vệ miền Nam Việt Nam.

Nhưng mọi người có hiểu rằng, chính sự vất vả, hiểm nguy đó đã, đang và sẽ đổi lại tự do dân chủ và cuộc sống ấm êm cho gia đình mình và đồng bào, thì cũng đáng để ước mơ lắm chớ!

Cũng chính vì vậy mà tôi muốn viết đôi dòng tâm sự về những ước mơ của mình. Và tôi mong chúng ta chia sẻ những ước mơ để hi vọng một ngày mai tươi sáng hơn, tốt đẹp hơn. "Hãy tin vào mình và những gì mình làm, chúng ta sẽ đạt được điều mình muốn.

Hãy theo đuổi những ước mơ của chúng ta đến cùng, chúng ta sẽ biến nó thành hiện thực".

“Hình ảnh tương lai đó nằm trong trí tưởng tượng, nhưng lại có sự liên hệ chặt chẽ với chính bản thân chúng ta ở thời điểm hiện tại.

Ước mơ đem đến cho tôi nghị lực, lòng dũng cảm, sự tự tin để đương đầu với cuộc sống, ước mơ đem đến cho tôi niềm tin vào cuộc đời và chính bản thân mình.

Sau khi trở thành một chiến sĩ, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ và trách nhiệm của tôi để đóng góp cho công cuộc bảo vệ chủ quyền của Tổ Quốc.

Tôi đã đi một cách hào hứng và khi bị ngã, ước mơ đã kéo tôi đứng lên đi tiếp. Con người không ngừng ước mơ, người ta chỉ thôi ước mơ khi con tim ngừng đập.

Có nhiều chiến sĩ trong tuổi mơ ước, đã gạt lại phía sau những hạnh phúc riêng tư, nguyện đem những ước mơ, hoài bảo, những khao khát của tuổi trẻ vào giấc ngũ ngàn thu, để đổi lấy sự tự do dân chủ, cho đất nước, dân tộc có được cuộc sống an bình thịnh vượng.

Tôi không cần biết trong quá khứ của chúng ta có những điều gì đã xảy ra, tương lai của chúng ta luôn là một tờ giấy trắng đang chờ chúng ta viết lên nó.

Cứ hỏi lòng mình xem và xem điều mình mơ ước để xác định mình đang đi về đâu, lý tưởng cuộc sống là gì. Tôi chỉ ước mơ những gì tôi không có. Bởi vậy, tự nó, ước mơ là điều không có trong hiện tại.

Hãy sẵn sàng miêu tả chi tiết ước mơ của chúng ta để thấy rõ ước mơ của mình bao nhiêu thì càng thấy rõ mục đích của mình bấy nhiêu.

Tôi mơ ước điều gì là tôi muốn có điều đó. Điều tôi muốn có ấy nói cho tôi biết tôi thế nào, bởi vì tôi có thể hướng dẫn đời tôi bằng cách hỏi xem mình đang mơ ước gì ? Nếu tôi mơ ước dân tộc tôi đoàn kết là dấu hiệu dân tộc tôi đang chia rẽ. Nếu tôi mơ ước được sống trong một đất nước Việt Nam an bình và thịnh vượng, đó là dấu hiệu cho thấy đất nước này đang rối loạn và nghèo đói… Xem vậy, những điều tôi đang mơ ước là những điều tôi đang thiếu vắng, hoặc có mà còn ít ỏi.

Tôi nghỉ rằng thay vì chúng ta đặt ra những ước mơ nhỏ trong tầm tay, chúng ta nên chọn cho mình một ước mơ lớn và vạch ra kế hoạch cụ thể. Khi đó chúng ta sẽ thấy được ước mơ nhỏ đều dần hoàn thiện theo trình tự thời gian mà chúng ta tìm đến ước mơ của đời mình.

Niềm đam mê dành cho ước mơ sẽ truyền cảm hứng cho chúng ta để vượt qua nghịch cảnh. Điều quan trọng nhứt đó là chúng ta cần phải dám bước những bước đầu tiên. Chính hành động đó sẽ tạo đà để chúng ta tiếp tục hành động tiến về phía trước.

Chúng ta không thể thay đổi được quá khứ, nhưng chúng ta luôn có thể thay đổi hiện tại của mình để tiến tới tương lai tốt đẹp hơn.

Ước mơ là nhựa sống để nuôi dưỡng tâm hồn ta lớn lên, sống có mục đích, có tương lai, hạnh phúc.

Ước mơ không phải là cái gì sẵn có, cũng không phải là cái gì không thể có. Ước mơ giống như con đường chưa có, nhưng con người phải khai phá và vượt qua.

Hãy tiếp tục làm những điều mà trái tim chúng ta tin rằng là đúng. Hãy để giấc mơ của chúng ta lớn mạnh hơn nỗi sợ hãi và dùng hành động để thay những lời sáo rỗng. Đừng để bản thân sống bằng sự may rủi, hãy sống bằng những lựa chọn của chính mình.

Ước mơ có thể thành, có thể không, chúng ta hãy tự tin. Nếu sợ ước mơ bị thất bại mà không dám ước mơ, hay không đủ ý chí, nghị lực mà nuôi dưỡng ước mơ “đủ lớn” thì thật đáng tiếc.

Hiện nay dân tộc Việt Nam phải sống trong một xả hội cs mà bọn cầm quyền luôn tìm cách tiêu diệt ước mơ của con người.

Không có ước mơ, con người sống không có tình yêu, không có niềm tin, không có hi vọng… Họ phải sống bằng cái thể xác trống rỗng và vô nghĩa, phải sống bằng cách nghĩ của người khác trong một xã hội đầy lừa dối, ác độc và thị phi.

Với tuổi trẻ là món quà vô giá mà tạo hoá ban tặng cho chúng ta trên con đường chinh phục ước mơ cúa mình. Tuổi trẻ tự bản thân nó đã là một tài sản, đã hàm chứa ánh sáng và hạnh phúc, khi bị dúi xuống bùn, cơ hội để nó vẫn toả sáng và thăng hoa sẽ lớn hơn so với khi chúng ta già đi. Với một sức sống mạnh của tuổi trẻ sẽ làm nên những điều kỳ vĩ. Nhiệt tình, sức sáng tạo, lòng đam mê cùng với sự kiên nhẫn đã làm nên những thiên tài.

Mỗi ước mơ đều cần được tiếp lửa bằng nhiệt tình, quyết tâm và nổ lực không ngừng của tuổi trẻ. Tuổi trẻ là một thứ ngầm rất quý mà không phải ai cũng biết, đó là món quà trời cho thế hệ trẻ trên con đường chinh phục ước mơ của mình.

Bất cứ một người trẻ nào cũng có một ước mơ tốt đẹp cho tương lai. Đối tượng của ước mơ đó rất khác nhau, tùy từng người.

Dự phóng của tuổi trẻ thì có nhiều, nhưng chung qui phải là “nên người”. Nên người phải là mẫu số chung cho mọi dự phóng, cho mọi ước mơ của tuổi trẻ.

Ước mơ thuộc về tương lai mà người trẻ thì sống vì tương lai, vậy tại sao không sống và phấn đấu vì ước mơ của mình? Thành công bắt đầu từ suy nghỉ “dám ước mơ”. Chúng ta dám ước mơ, dám nghỉ khác và vượt khỏi những hạn hẹp của hoàn cảnh sống để thực hiện cho bằng được khát vọng của mình. Trước hết phải tìm cho mình một hoài bảo, đam mê và tự đặt câu hỏi liệu mình có dám đánh đổi tất cả để hoàn thành được ước nguyện đó hay không?

Nhờ có ước mơ mà bao người đứng dậy được từ nghèo khó.

Như hàng trúc nằm đầu đường đã tiếp thêm ý chí cho chúng ta. Chúng biết vươn lên, đương đầu với giông bão. Con đường phía trước còn dài và rộng, nhiều chông gai và thử thách. Đừng để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa..

Bao ước mơ đang cháy bỏng trong nhiều người trẻ hôm nay. Và thật sự đẹp đẽ khi những ước mơ ấy đã đồng hành với ước mơ, khát vọng của đất nước; nối dài ước mơ thế hệ cha anh.

Quan trọng và cần hơn hết đó là mỗi chúng ta phải trang bị cho mình đủ tri thức, nâng cao hiểu biết và không ngừng học hỏi.

“Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ” vì đó chính là ý nghĩ thật sự của cuộc sống, là điều cần thiết tạo nên sức mạnh của chúng ta!.

Sau cùng, cũng đừng quên rằng: Khi muốn ước mơ thì phải dũng cảm tiến tới và không bỏ cuộc để đạt cho được ước mơ của mình. Nếu ước mơ mà thiếu hành động thì ước mơ đó sẽ mải mải chỉ là một giấc mơ.

Cổ Tấn Tinh Châu

Hoa Kỳ cuối năm 2016

Tham khảo:

Mục sư David Ireland
Lm Giuse Đinh lập Liễm
Andreas Von Derheydt
Henry David Thoreau

Ý kiến bạn đọc
01/01/201702:11:41
Khách
" Quá khứ thì khó mà thay đổi, nhưng muốn thay đổi tương lai cần phải biết ước mơ, có kế hoạch khả thi và có hành động cụ thể thực hiện kế hoạch ấy.
Ngoài ra, ước mơ hay hoài bảo cần phải có mục đích là sẽ mang lại lợi ích chung cho Dân tộc VN mình, cho đa số mọi người trong đó có mình & đồng đội mình..."
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bất ngờ sáng 30/05/24, TT Biden tuyên bố bỏ giới hạn sử dụng võ khí của Huê Kỳ cung cấp cho Ukraine đánh Nga. Đồng thời, Âu châu đã thỏa thuận một quyết định mới quan trọng là bỏ giới hạn đỏ, gởi huấn luyện viên quân sự qua Ukraine giúp quân đội Ukraine, cho phép Ukraine sử dụng các loại võ khí mạnh và có tầm hoạt động xa tới lãnh thổ Nga nhằm những mục tiêu quân sự. Riêng Anh đã bước tới trước, một số quân đội Anh đang hoạt động tại Ukraine.
“Que Sera Sera,” ca khúc này luôn gắn bó với tâm tư của cậu bé bảy tuổi. Đi xem xi-nê với mẹ, sau này mới biết là phim The Man Who Knew Too Much, về nhà tôi nhớ mãi cái giai điệu vui tươi và đôi môi nhảy múa, khi nữ diễn viên hát đoạn que sera sera. “Chuyện gì đến sẽ đến,” một câu nói đầy thơ mộng đối với cậu bé, rồi dần dần lớn lên biến thành câu nói chấp nhận chuyện ngày mai ‘Life is a crazy ride, and nothing is guaranteed. (Đời là chuyến đi điên rồ, không có gì bảo đảm. ‘Eminem’.) Dường như, có một chút bất cần, không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến. Tưởng chỉ là như vậy, ai ngờ, câu nói bỗng đứng dựng lên, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì đến sẽ đến là sao?” Đúng, “sẽ đến” thuộc về tương lai, thuộc về bí mật, nhưng “chuyện gì đến,” một phần đã bị khám phá, tìm thấy, công bố. Chúng ta, con người hiện tại, thế kỷ 21, may mắn có một khoa học khá trung thực và năng nổ, mở ra cho sự hiểu biết còn kém cỏi, nhiều nơi quá khứ còn tối tăm và nhiều nơi chờ ánh sánh rọi tới.
Người Việt rất hay buồn. Họ buồn đủ chuyện, đủ thứ, đủ cách, đủ kiểu, đủ loại và buồn dài dài: buồn chồng, buồn vợ, buồn con, buồn chuyện gia đình, buồn chuyện nước non, buồn chuyện tình duyên, buồn trong kỷ niệm, buồn tình đời, buồn nhân tình thế thái, buồn thế sự đảo điên, buồn tàn thu, buồn tàn canh gió lạnh … Đó là chưa kể những nỗi buồn buồn lãng xẹt: buồn trông con nhện giăng tơ, buồn trông cửa bể chiều hôm, buồn trông nội cỏ rầu rầu, buồn trông con nước mới sa …
Ngày 09/05/2024, đảng CSVN tung ra 5 “điều răn” mới quy định tiêu chuẩn gọi là “chuẩn mực đạo đức cách mạng cho cán bộ, đảng viên trong giai đoạn mới”, nhưng liệu có dậy được ai không? Tất cả 5 Điều chứa đựng những tiêu chuẩn đã có từ lâu, nhưng thất bại vì những chứng hư tật xấu trong đảng vẫn tồn tại, đứng đầu là tham nhũng, tiêu cực và chủ nghĩa cá nhân, lợi ích nhóm...
Trong thời gian gần đây, thế giới đã chứng kiến cuộc khủng hoảng lãnh đạo chưa từng thấy ở Việt Nam kể từ ngày quốc gia Á châu này nằm trong tay thống trị của đảng Cộng Sản gần một nửa thế kỷ. Tính từ tháng Năm, 2022 đã có hai chủ tịch nước, hai phó thủ tướng, một trưởng ban kinh tế trung ương, chủ tịch quốc hội, và một thường trực ban bí thư kiêm trưởng ban tổ chức trung ương bị cách chức vì chiến dịch chống tham nhũng. Bộ Chính Trị Khóa 13 cũng bị mất năm ủy viên hiện chỉ còn 13 người. Nhiều nhà quan sát chính trị tự hỏi đã đến lúc Việt Nam chuyển biến thành một nước dân chủ hay chưa? Kinh nghiệm những nước cộng sản Trung Âu và Đông Âu đã trải nghiệm qua tiến trình này khoảng bốn thập niên về trước có giúp gì cho Việt Nam ngày nay được không? Đây cũng là chủ đề của bài báo này
Dù sống cùng thời nhưng khác nơi nên tôi không gặp Nguyễn Tất Thành lần nào ráo. Giao lưu, tương tác, chit chat … (qua không gian mạng) cũng không luôn. Bởi vậy, tôi chỉ đoán già/đoán non rằng con đường học vấn của ổng không dài và (dường như) cũng không được suôn sẻ gì cho lắm.
Trong lúc đảng chuẩn bị các kỳ họp Trung ương để tìm nhân sự cho khóa đảng XIV thì rộ lên tuyên truyền về “dân chủ Xã hội Chủ nghĩa” ở Việt Nam. Đảng nói văng mạng rằng: “Đặc trưng của dân chủ xã hội chủ nghĩa là quyền dân chủ của công dân không ngừng được mở rộng trong tất cả các lĩnh vực hoạt động của nhà nước, của xã hội mà cơ bản nhất là dân chủ về kinh tế.” Nhưng thực tế không phải như vậy. Tất cả mọi quyết định điều hành việc nước phải “do đảng, vì đảng và của đảng”.
Một cuộc tranh giành quyền lực kéo dài được ngụy trang bằng một chiến dịch chống tham nhũng rộng rãi hơn đã dẫn tới việc bất ngờ sa thải Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng, và chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ. Kết quả của cuộc đấu tranh này sẽ khiến những người vẫn còn hy vọng rằng Việt Nam có thể tham gia một "Liên minh chống Trung Quốc" phải suy nghĩ lại. Mặc dù cuộc tranh giành quyền lực này không liên quan đến chính sách đối ngoại nhưng nó sẽ khiến Việt Nam gần gũi hơn với Trung Quốc và xa rời phương Tây.
Những năm gần đây, chúng ta thường thấy trên mạng xã hội, nhiều trường hợp rơi nước mắt trong giới lao động tại Việt Nam, khi những người dân nghèo vướng phải căn bệnh ung thư hiểm nghèo, không có bảo hiểm y tế hay tiền bạc để chữa trị, chiến đấu chiếu lệ với tử thần, qua đời trong cảnh thương tâm. Hầu như căn bệnh ung thư lan tỏa khắp nơi, nhất là vây hãm giới lao động trong các xóm nghèo...
30.04.2024 lọt ra tin kêu cứu từ trại giam số 6 tỉnh Nghệ An nên thời gian lúc này phải dành cho việc khẩn cấp là viết thư báo động cho các tổ chức bảo vệ Nhân quyền quốc tế và các tòa đại sứ tại Hà Nội, nhờ can thiệp về vấn đề một số tù nhân lương tâm đang bị nhốt tại Việt Nam trong những phòng giam chật hẹp...



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.