Hôm nay,  

Thơ Làm Cho Chúng Ta Lắng Dịu

6/9/201900:00:00(View: 2668)
LGT: Haleigh Atwood là phụ tá biên tập cho báo Lion’s Roar. Bà cũng đã viết cho Tạp Chí Montecristo Magazine, J-Source, và Mục Thông Tin Buổi Sáng Của CBC Nova Scotia. Trong bài dưới đây Haleigh Atwood phỏng vấn nhà thơ Phật tử người Mỹ Grace Cavalieri.

***

“Người ta tìm ra họ là ai qua việc viết lách,” theo khôi nguyên thơ của Maryland là Grace Cavalieri. Ở tuổi 86, Cavalieri cho Haleigh Atwood biết rằng, bà vẫn còn viết.

Grace Cavalieri là một Phật tử, một hành gỉa thiền, và là khôi nguyên thơ của Maryland. Ở tuổi 86, bà là tác giả của 24 tuyển tập thơ và 26 kịch bản. Bà đã điều hợp chương trình phát thanh lâu đời gọi là Nhà Thơ Và Thơ qua Chương Trình Thư Viện Quốc Hội, chương trình mà bà đã phỏng vấn hơn 2,500 nhà thơ.

Khi phu quân của bà qua đời vào năm 2013 ở tuổi 60, bà tìm kiếm sự ủng hộ và chấp nhận phương cách mà bà đã làm từ cộng đồng, và bà đến với Phật Giáo. Cavalieri kể cho Haleigh Atwood nghe về cuộc hành trình đầy đau buồn và mất mát, về việc bà gia nhập tăng thân Phật giáo, và tại sao thơ là thiền trên đời sống.

Haleigh Atwood: Lần đầu bà khám phá ra Phật Giáo là khi nào?

Grace Cavalieri: Đó là một khởi đầu rất đặc biệt. Chồng tôi qua đời lúc 60 tuổi cách nay 5 năm. Khi ông mất, tôi nói với một trong 4 người con gái của tôi rằng, “Mẹ cần điều mà mẹ đã có từ ba các con. Mẹ cần đại chúng, mẹ cần những người mà mẹ có thể đồng hành.” Tôi đến giáo hội Unitarian và họ đã có báo cho biết về một nhóm thiền, mà tôi nghĩ sẽ là tốt. Tôi khởi sự, và tôi không tin là tôi đã bỏ qua bất cứ một Chủ Nhật nào.   

Tôi cảm thấy như cái chết [của chồng tôi] đã cắt tôi ra làm đôi, nhưng tôi đã bước vào một nơi mà nơi đó người ta làm cho nó bình an.

Đại chúng là thành phần quan trọng nhất trong đời tôi hiện nay. Đây là nơi mà người ta đến chỉ bởi vì họ muốn được ở đó. Có bao nhiêu chỗ mà chúng ta phải đến vì một lý do nào đó? Phyllis Culham, là người tu theo Dòng Tiếp Hiện của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh, đã tạo thuận duyên cho tôi. Phu quân của bà là Bob Ertman là tu sĩ thuộc Dòng Thiền Tào Động và cũng là bậc thầy của Thơ Hài Cú. Tôi nhận lấy mọi điều mà tôi nghe được từ tăng thân và ứng dụng nó vào đời sống của tôi hay vào việc dạy học của tôi.

Khi bà nhập chúng trong tăng thân, thì sự tu tập của bà như thế nào?

Chúng tôi bước vào im lặng và cởi giày ra. Có những chiếc gối để trên sàn nhà, nhưng bởi vì tôi hơi già cả một chút, nên tôi được cho ngồi ghế. Và rồi chúng tôi chỉ im lặng trong giây lát cho đến khi vị lãnh đạo đánh chuông. Bà ấy giảng, và rồi chúng tôi thực tập thiền trong 20 phút.

Sau đó, mọi người có thể đi vòng quanh phòng và xưng tên và trình bày thiền đối với họ như thế nào. Khi chúng tôi sắp sửa nói điều gì, chúng tôi cúi đầu và cúi chào. Trong cách đó, chúng tôi không chen lấn nhau. Chắc chắn nó không giống một khóa trị liệu và cũng không giống một câu lạc bộ chơi game. Sự im lặng thật tuyệt vời, và chúng tôi quý trọng mọi thứ đã nói.

Tôi đã đọc một bài viết trước đây nói rằng bà đã tìm ra Phật Giáo sau khi chồng bà qua đời bởi vì bà lúc đó đi tìm một người nào đó để lấp khoảng trống mà ông ấy để lại. Bà có thể kể cho tôi nghe thêm về cách làm sao tăng thân hỗ trợ bà được không?

Lần đầu tiên khi tôi mới đến, tôi cảm thấy như cái chết [của chồng tôi] đã cắt đứt tôi ra làm đôi, nhưng tôi đã vào một nơi mà người ta làm cho điều đó thành bình an. Tôi đã làm sạch chính mình với nước mắt. Họ nhận biết nỗi buồn đau của tôi, nhưng không ai chìu chuộng hay đồng cảm với tôi. Đó không phải là tất cả.

Người ta tìm thấy họ là ai bằng việc viết lách, và tôi gọi đó là thơ.

Tôi thật sự muốn thực hiện một cuộc hành trình với người nào đó, cùng người, từ tuần này sang tuần nọ. Tôi muốn người ta sẽ thay đổi theo tôi và tin tưởng những gì tôi nói, mà cũng là những gì chồng tôi đã nói. Tôi nghĩ chỉ có một người trên thế gian này giống ông ấy, nhưng tôi đi tìm và tôi đã gặp 30 người lấp đầy vào chỗ ông ấy.

Bà có thực tập thiền?

Tôi có. Tôi có thể ngồi một mình từ 10 hay 20 phút một lúc. Tôi thực sự là người tham công tiếc việc; tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng để làm việc. Tôi yêu thích nó và tôi thu nạp năng lực từ nó, vì thế làm việc không còn là thách thức đối với tôi nữa. Mục đích của tôi là thức dậy và thực tập thiền một tiếng đồng hồ, nhưng hiện nay tôi đang làm điều đó trong nhiều lợi lạc nhỏ hơn suốt cả ngày, mà tôi nghĩ là được rồi với tôi. Nếu tôi sắp đi đến chỗ nào đó trong vòng 20 phút, tôi ngồi xuống 15 phút trước khi đi. Nếu tôi có 5 phút trong khi chờ đợi thức ăn đang nấu, tôi ngồi xuống. Tôi có thể đi vào bên trong chính mình và an trú giải thoát bên trong ngay nơi đó.

Bà đã có nói rằng khi bà tìm ra tăng thân Phật Giáo này thì cái chết của chồng bà đã làm bà tan nát. Theo lẽ thường, khi chúng ta trải qua đau buồn, chúng ta giả định rằng vào một lúc nào đó nó biến mất. Một cách riêng tư, Phật Giáo đã dạy tôi rằng sự đau khổ luôn luôn có mặt – nó có thể tiêu tan hay trở lại trong những cơn sóng gió. Một trong những điều mà chúng ta có thể làm là làm việc với nó, ngồi xuống với nó, và rồi giải phóng nó. Khi nó trở lại nữa, chúng ta cũng làm đi làm lại giống như vậy cho đến khi chúng ta bình an với nó.

Tôi nghĩ điều đó là chính xác. Tôi nghĩ việc ngồi xuống với nó là chính yếu. Bây giờ tôi biết rằng tôi có thể kham nhẫn và sống với tất cả nỗi đau khổ của tôi. Tôi cố nói với các con và cháu tôi rằng mỗi khoảnh khắc đều là nơi an ổn. Điều sắp đến phía trước bạn có thể không thực, và điều đã đi qua phía sau bạn mà bạn đang suy nghĩ tới có thể không thực. Những nơi đó đều là những chỗ bất an, nhưng nơi mà bạn đang hiện trú bây giờ là nơi an ổn. Đó là nơi tôi đi. Nó rất rất tốt cho tâm lý của tôi.

Tôi đã đọc rằng bà dạy cho các học trò thi ca của bà suy nghĩ về cuộc đời của họ như những tòa nhà nơi mà mỗi tầng lầu là một năm khác. Họ có thể lấy cảm hứng từ những tầng lầu đó, đặc biệt từ những cơn đau và những vết thương quá khứ. Bà có thể kể cho tôi nghe bằng cách nào bà đi tới kỹ thuật đó?

Tôi có một ông thầy dạy về tâm linh là người đã có lần tưởng tượng ra ẩn dụ đó. Ông ấy nói rằng cuộc đời của chúng ta giống như những tòa nhà và vào cuối đời chúng ta sẽ lên tới mái nhà và một chiếc trực thăng có thể quét chúng ta đi và rồi tòa nhà đó sẽ đổ nát. Nhưng, cho đến lúc đó, mỗi tầng lầu vẫn còn nguyên vẹn. Đối với một cô giáo dạy thi ca, thì điều đó giống như một mỏ vàng.

Mỗi một trong những bài tập dạy học của tôi là về lòng nhân đạo. Chúng không phải về thi ca. Người ta tìm ra họ là ai qua việc viết lách, và tôi gọi đó là thơ. Khi tôi dạy, tôi thường bắt đầu lớp học với việc thực hành thiền. Điều đó nghe có vẻ như khùng điên để bắt đầu việc dạy bằng cách đó, nhưng tôi yêu cầu các học trò chiều lòng tôi. Cho đến nay, mọi người đều hợp tác.

Bà có xem thơ như là một loại thiền?

Tăng thân của chúng ta dựa vào những lời dạy của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh. Ông ấy nói rằng ông thực hành thiền để làm thơ. Bạn không thể làm thơ trong vội vàng và bạn không thể đọc thơ trong hối hả, bởi vì bạn không thể mơ mộng trong hấp tấp. Thơ là đem mơ mộng lên trang giấy – nó làm chúng ta lắng dịu.

Độc giả có thể vào trang mạng này để đọc nguyên tác Anh ngữ:

https://www.lionsroar.com/marylands-poet-laureate-on-how-poetry-slows-you-down/   

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Cháu sanh ra trên đất nước nầy Hưởng đầy đủ mọi thứ Tự Do, tiện nghi thừa mứa
Tôi chọn sự giản dị nhưng không được sơ sài, chân thật nhưng không thô thiển và với cách vẽ này tôi kể được câu chuyện thật cuộc sống mới hiện nay của tôi và gia đình riêng.
Chúng tôi có cơ duyên quen biết với thầy khi còn ở Việt Nam, lúc đó chúng tôi thường gọi thầy là cao tăng. Mà quả như thế, thầy cao thật, cao từ tướng mạo cho đến tư tưởng, cao từ những tác động hưng khởi ở bên trong đến sự hành hoạt ở bên ngoài,
Sau 75, dẫu thiên hạ khổ muốn chết, anh dạy giáo của tui cũng phè cánh nhạn như xưa vì miền Tây Lục tỉnh của tụi mình không làm cũng có ăn.
Tứ Đại Danh Sơn Trung Quốc- Phật Tích Ấn Độ-tây Tạng Huyền Bí-đại Hàn Lá Đỏ -đài Loan Lãng Mạn - Ngày 02/09/2019 đến ngày 07/10/2019 do Chùa Hương Sen, Riverside, Cali, tổ chức
Báo chí Tây Phương hiện có chung một nhận xét rằng Việt Nam là bên thắng cuộc trong cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung
“Trong lịch sử Việt Nam từ Thế Kỷ 19 trở về trước, không có thời kỳ nào đen tối hơn thời kỳ của những năm cuối cùng của thời Lê Mạt và trong toàn bộ lịch sử Việt Nam, không có thời nào suy đốn và nhiều bạo lực hơn thời kỳ sau năm 1945.”
Ký giả truyền hình Việt Nam nổi tiếng của đài CBS (Columbia Broadcasting System) ông Phạm Bội Hoàn đã qua đời trong bình an lúc 3:00 giờ chiều ngày 08/06/2019 tại Springfield, Virginia, hưởng thọ 85 tuổi, sau thời gian dài chống trả với ung thư.
Tôi đi xe buýt – lần đầu – khi còn là một chú nhóc tì, chưa bao giờ được ai cho một đồng tiền nào ráo. Tôi cứ nhẩy đại lên trạm xe trước nhà, rồi phóc xuống trạm kế vì sợ lạc, và sợ bị người xét vé cú đầu.
Danh từ Hán Việt. Di là còn lại, vật là đồ vật. Như vậy ‘di vật’ là: đồ vật của người đã khuất để lại.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.