Hôm nay,  

Truyện Thơ Bạch Viên Tôn Các: Trích Đoạn 4. Tôn Các lạc giữa rừng, Bạch viên sai người đến cứu

25/09/201910:09:00(Xem: 5060)

Đoạn nầy nói chuyện Tôn Các đi xuyên qua một khu rừng trong khi nhóm Bạch Viên vui chơi gần đó. Tôn Các nghe tiếng người thì cố tới gần hi vọng  hỏi đường nhưng trong rừng già trời xụp tối mau, không còn thấy đường sá gì nữa. Bạch Viên (như có phép mầu) biết Tôn Các mắc kẹt trong rừng đêm hôm nên sai tì nữ đến dẫn về.

Tâm lý nhân vật Tôn Các lúc nầy là người trong trạng thái âu lo nên khi nghe tiếngcười nói hát hò của nữ nhân thì lo sợ nghĩ rằng là ma quái, đến khi được gặp người thì quýnh quáng, hứa hẹn đủ điều là sẽ trả ơn sau nầy.

Người nữ tì có thể rất vui tánh nên nói chuyện đó tính sau, bây giờ về chỗ của chúng tôi..

Bạch Viên trong khi chờ đợi gặp Tôn Các thì bâng khuâng mặt ngọc khó ngơ lòng vàng. Tôn Các là một khách thư hương? Cũng có thể duyên trời đã định và Bạch Viên biết điều đó.

Đoạn văn nầy khó hiểu nhứt trong toàn truyện nên người sửa lại bổn cũ để có bản quốc ngữ đã biến cải hơi nhiều cho dễ hiểu đối với người bình dân. Sự sửa đổi tạo nên một phiên bản mới có giá trị phục vụ một giới riêng trong một giai đoạn nào đó nhất định nhưng đồng thời làm mất đi nguyên bản xưa của tác phẩm. Dầu sửa đổi cẩn thận thế nào đi nữa cũng không tránh khỏi sự chủ quan. Nhà nghiên cứu cổ văn Kiều Thu Hoạch khi viết lời dẫn cho cuốn phiên âm truyện Ngọc Kiều Lê do Trần Văn Giáp chấp bút (Hà nội 1976) đã nói rất chính xác: ... chẳng qua là sự sửa văn tuỳ tiện theo hứng thú thẩm mĩ riêng của người hiệu đính mà thôi.

Chúng tôi chỉ làm việc phiên âm và giới thiệu, không dám làm chuyện hiệu đính,thỉnh thoảng lắm mới đề nghị sửa một vài ba chữ chắc rằng khắc lộn, khắc sai, chẳng hề dám vì câu văn dở, khó hiểu, lạc vận mà đề nghị nầy nọ.

Bản văn xưa có cái bí mật của nó. Trong một đoạn nào khó hiểu cũng có thể chứa đựng những viên ngọc xưa bằng từ ngữ, bằng cách nói, lời văn, không thể vì ta không thấy được điều bí mật, không có mắt nhìn ra viên ngọc cũ mà chê bai, liệng sách xuống hay sửa nầy sửa nọ…

Nguyen Van Sam
Bạch Viên đương lúc thừa nhàn,

Thầy tớ một đoàn hứng cảnh Hành sơn.

Theo hầu mươi đứa dã nhơn,

Tưng bừng rập trỗi Hành sơn ca nhiều.

Sanh nghe trong núi dập dìu,

Kẻ ca người hát tiếng nhiều lao xao.

Trông chừng qua lãnh non cao.

Phút đâu trời tối biết sao trốn đào.

Một mình thơ thẩn ra vào,

Biết đâu tá túc phương nào tạm an.

Bạch Viên bãi tiệc[1] ca xang.

Tai nghe cótiếng thở than rõ ràng[2].

Tối tăm giữa núi lâm toàn,

‘Phải ta chẳng cứu[3]ắt chàng thác oan’.

Nữ đồng kíp tới vân san[4],

Rước cho đặng gã hỏi han tiếp vời[5].’

5a. Tiểu thơ[6]cúi:‘Dám vâng lời[7],’

Vội vàng tăm tối chưn dời[8] bước ra,

Quen chừng[9] ngả ngớn hát la,

Tôn Sanh nghe tiếng gần ta nữ hình.

Tôn sanh ái một ngay tình[10].

Đàn bàđâu dám một mình rừng xanh.

Reo cười ngả ngớnnhư tinh.

Tôn Sanh hồn phách thất kinh rụng rời.

Nữ nhi tới hỏi mọi lời:

‘Chàng sao tăm tối lạc vời tới đây.

Không kiêng ác thú tượng tây,

Tội chi đày tới bỏ thây rừng già.

Muốn cho một lẽ thuận hòa,

Tánh danh quê quán cửa nhà phân qua.’

Sanh rằng[11] lời mới nói ra:

‘Tôi người sĩ tiện phương xa ứng kỳ.

Qua truông[12] chẳng dám diên trì,

Chang chang trời nắng[13] tối thì không hay!

Gặp nàng may đã quá may,

Chỉ đường làm nghĩa tôi nay đến cùng[14].

Đưa ra khỏi núi lâm tùng[15],

Kiếm nơi thôn lý tạm cùng dã dân.

5b. Sau dầu gặp hội phong vân[16],

Vềđây tôi hỡi báo ân cho người[17].

Tiểu thơ nghe nói mỉm cười[18],

‘Tôi xin rước người trở lại lầu son.

Kẻo còn tăm tối trong non,

Nhà ai chẳng có dặm còn xa xuôi.

Đóđà có dạđãi buôi[19].

Đem tôi về với quê xưa nương mình[20].

Giả chơn nhắm chẳng thấu tình[21],

Nếu không theođóắt mình bơ vơ[22].’

Bạch Viên nghe nói khách thơ,

Bâng khuâng mặt ngọc khó ngơ lòng vàng.

Thiếp đà có chí đợi chàng,

Nên sai tì nữ một nàng hỏi han[23].

Tiểu về thưa trướcphòngloan,

Rước đà đặng khách thư trang đem về[24].

 


[1] Tiệc, BN viết bằng tuyệt, giọng Nam.

[2] BN rất lộn xộn câu nầy: Tai nghe có thở than người kêu la. Tạm xếp và sửa lại như trên.

[3]Phải ta chẳng cứu: Phải mà ta chẳng cứu, nếu tachẳng cứu.

[4] Lời sainữ tì.

[5] Hai chữtiếp với không rõ nghĩa nên bản QN thay bằng đôi lời.

[6] Tiểu thơởđây là cách gọi khác của nữ đồng.

[7] Tạm chấm câu như vậy. Cúi: Cúi đầu tỏý vâng lời. Dám vâng lời: Lờithưakính trọng như ta nó dám vâng, dám thưa, gám gởi…

[8] Chưn dời: dời chưn, chữ chưng viết bằng chưng, giọng Nam lại viết đơn nên khóđọc.

[9]Quen chừng: Quencách thế cũ.

[10]Ái một ngay tình:Rất là ngay tình, thích việc gì rõ ràng.

[11] Chữ rằng nầy phải là chữ bèn thì hay biết mấy.

[12] Vì BNmờ hết, không thấynên đọc tạm truông.

[13]Chang chang trời nắng: Nắng nhiều, giờ trưa. Chữ chang chang khó tìm thấy trong thơ…

[14]Đến cùng:đây hiểu là đến chỗ được chỉ. Chữđến BN viết bằng đán, nhưng sai nét.

[15] Lâm tùng: Rừng tòng.

[16] Cả câu: Sau nầy nếu màtôi thi đậu. Dầu, nghĩa xưalànếu mà. Gặp hội phong vân tức gặp hoàn cảnh thuận lợi, nhưcọp gặp gió, rồng gặp mây. Đây chỉviệc đậu cao.

[17] Câu nầy nói ra chẳng hay chút nào.

[18]Đọc miệng cười cũng được.

[19]Có dạ đãi buôi: Có lòng trảơn. HTC, Đãi buôi: Hay chiêu đãi, hay vừa lòng kẻ khác, hay làm môi miếng, ăn nó bô lô ba la, không làm cao cách. Ngày nay chữđãi buôi mang nghĩalời nóimôi miếng, nghĩa chiêu đãi đã mất.

[20] Câu nầy rất lạ như một lời đùa cợt cũng là lời hứa hẹn về sau giữa trai và gái.

[21] Bây giờ thì chuyệnthiệt hư về sau không thể biết được.

[22] BN mờ quámượn hai chữ của bản QN

[23] Bốn câu: Thái độcủa Bạch Viên trong khi chờ đợi người đến.

[24] Câu nói của tì nữ  vừa báo là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng như là có sự lém lỉnh  của cô tớ biết rõ lòng cô chủ muốn gặp người văn chương.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vài năm trước – từ Miên – tôi sang Lào bằng cửa khẩu Stung Treng rồi lần lên phía Bắc qua Pakse, Savannakhet, Vientiane, Vang Vieng, Luang Prabang … Sau cuộc hành trình này, tôi đi đến một kết luận (hơi) nghiêm trọng: “Người Lào hoàn toàn không có khái niệm gì về thời gian cả.”
Nhà bếp rộng, sạch. Trên lò, nồi giò heo hầm lửa riu riu phun khói nhè nhẹ, nắp nồi khua động bằng một âm thanh đều đều, xì xọp, vui vui. Trên tường đồng hồ thánh thót đổ một hồi kẻng dài.
Không khí bữa cơm tối nặng trĩu, ai cũng gằm mặt uể oải ăn mà không nói gì. Bà Huệ mắt đỏ hoe, đôi lúc sụt sịt lấy khăn giấy chặm nước mắt…
Greta Thunberg, 16 tuổi, em gái người Thuỵ Điển tranh đấu cho vấn đề khí hậu bị thay đổi, đọc một bài diễn văn nẩy lửa và đầy xúc động trước hằng trăm lãnh tụ thế giới hôm thứ Hai 23/09, tại New York City
Trung Cộng, một thế lực đang lên kể từ thập niên 2010, có thể cạnh tranh với Hoa Kỳ về vị trí bá chủ toàn cầu và lãnh đạo thế giới vào giữa thế kỷ thứ 21 như lời tuyên bố của Tập Cận Bình, nhà lãnh đạo tối cao mãn đời của nước này.
Tôi đã viết khá vội vàng về Đêm Qua Bắc Vàm Cống ngay sau khi nghe tin nhà thơ Tô Thùy Yên không còn nữa. Nhưng sự ngưỡng mộ của tôi đối với Tô Thuỳ Yên rất lớn, không khác gì đối với Thanh Tâm Tuyền.
Ta chỉ có thể thanh toán những điều xấu của quá khứ bằng cách thẳng thắn lôi nó ra ánh sáng của hiện tại, để cùng nhau nhận diện nó, để vĩnh viễn không cho phép nó tái diễn.
Này em có nghe gì không, tàu giặc đến biển Phan Thiết. Này em có nghe sục sôi, giòng máu trong tim Trưng Vương. Người xưa đã đứng lên, diệt tan quân Bắc Phương, sá chi thân mình hi sinh tranh đấu, giữ gìn quê hương
Anh Lịch cùng chúng tôi 300 thanh niên miền Bắc giã từ Hà Nội bay vào Sài Gòn tháng 3 năm 1954. Theo học khóa Cương Quyết số 2 tại trường Võ bị liên quân Đà Lạt. Đây là 2 đại đội của khóa Tư Phụ trừ bị Thủ Đức gửi lên học trường võ bị hiện dịch
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.