Hôm nay,  

Miệng Đời

14/11/201900:00:00(Xem: 5613)

Hậu về ôm bà Hai nức nở thủ thỉ:

- Con khổ quá mẹ, bác sĩ nói con vô sinh!

Bà Hai vỗ về:

- Bác sĩ nói nhưng mình cứ cố gắng hết sức, chừng nào không thể được hẵng hay.

- Con đã đi bác sĩ Tây y, Đông y, cầu tự… đã làm đủ cách mọi người chỉ bảo nhưng hoàn toàn không có kết quả. Con nghĩ  chắc số phận con như thế rồi! 

Bà Hai thở dài, lặng im một lát rồi hỏi:

- Vậy  ý chồng con thế nào?

- Anh ấy rất thương và thông cảm với con. Anh ấy nói dù thế nào cũng không bỏ con. Anh ấy còn bảo có thể nhận trẻ mồ côi về làm con. Con rất cảm động với tình yêu anh ấy dành cho con, nhưng lòng con vẫn  đầy lo lắng. Mẹ biết không? Vô sinh đã là nỗi đau lớn ấy vậy mà nhiều người hết sức nhẫn tâm. Họ noí bóng gió sau lưng con:” Cây độc không trái, gái độc không con”. Con có đắc tội với ai đâu mà họ nỡ lòng làm cho vết thương lòng càng thêm đau.

Bà Hai lòng dạ cũng đau không kém gì con mình, tâm can như cào xé, gịong bà trở nên thiểu não:

- Miệng đời vốn hay đơm đặt, đưa đẩy những chuyện không hay. Họ cười cợt trên nỗi đau của người khác, biết làm sao được hả con, thôi thì mình giữ phận mình, gắng sống cho tử tế, giữ tròn phận mình thì trời Phật sẽ gia hộ.

Hậu im lặng, lòng thấy thương mẹ vô cùng, mình vô tình làm cho mẹ thêm buồn lo. Hậu gượng cười:

- Thôi mẹ đừng buồn nữa, con sẽ không sao đâu, sông có khúc người có lúc mà!

Bà Hai tiễn con ra cữa nhìn theo bóng dáng Hậu cho đến khi  khuất nơi cuối phố mới quay vào nhà. Bà gọi ông:

- Ba con Hậu đâu rồi?

Ông từ trên lầu bước xuống hỏi:

- Có chuyện gì mà bà kêu tui vậy?

- Thì chuyện con gaí của mình chứ chuyện gì!

- Con gái mình sao?

- bác sĩ noí nó vô sanh.

Ông thở dài bảo:

- Tôi cũng biết rồi, thiệt tình tui nghe hết  hai mẹ con bà tâm sự. Tui vẫn khấn nguyện cho con, vẫn hồi hướng công đức cho con và các pháp giới chúng sanh. Mình làm hết khả năng của mình thôi, vô sinh kể cũng bất hạnh thật nhưng con gái cũng còn dư phước, gặp được thằng chồng hết lòng yêu thương và tử tế biết bao. Đời mà bà , nhiều khi mất cái nọ laị được cái kia!

Hậu về đến nhà thấy Hỷ đã về từ trước bèn noí:

- Tan sở em ghé về thăm mẹ nên về trễ.

Hỷ cười noí:

- Em khoẻ không? thỉnh thoảng tranh thủ ghé thăm mẹ cho mẹ vui

- Em đã noí với mẹ chuyện vô sinh rồi,

- Thế mẹ có nói gì không?

- Mẹ buồn và an uỉ em nhiều lắm. Mẹ khuyên sống tử tế. Anh, cuối tuần này mình lên chùa lễ Phật nghe anh?

- Ừ, thì đi!

Cuối tuần chùa khá nhộn nhịp, sau thời kinh mọi người thọ trai xong lần lượt ra về, chờ vãng khách Hậu mới thưa với thầy:

- Con bị vô sinh, đã chạy chữa moị cách nhưng hoàn toàn vô vọng. Thầy ơi! Không biết kiếp trước thế nào mà kiếp này con chịu đau khổ thế này?

Thầy từ tốn noí:

- Vô sinh kể cũng buồn thật, theo lẽ đời thì cho là bất hạnh nhưng theo lý đạo thì có thể con không có ân oán gì nên kiếp này họ không đến tìm con! Theo thầy thì con cũng có thể nhận trẻ mồ côi về làm con. Xã hội này cò biết bao nhiêu phận đời hẩm hiu. Con là Phật tử thuần thành  hãy coi trẻ mồ côi cũng như con ruột thì ít ra cũng cưú vớt được một người. Ấy cũng là niềm vui của con mà cũng là phước đức của cả hai.

- Thưa thầy, vợ chồng con cũng tính như thế! Thầy biết không ? vô sinh đã là nỗi đau buồn ấy vậy mà nhiều người độc miệng cứ bảo:” Cây độc không trái, gái độc không con.”

nghe là tủi lắm. Con phải làm gì với những lời bóng gió này?

- Con chẳng cần làm gì cả, con cứ sống tốt, cứ giữ phận mình. Trời đất quỉ thần biết. Bồ tát gia hộ con. Con không biết rằng miệng đời vốn độc sao? người mình vốn hay cười cợt trên nỗi đau của người  khác, đem những khiếm khuyết của người ta gắn vào tên mà gọi như: Tám cụt,  Tư rỗ, Bảy thọt… Người mình nhẫn tâm đặt ra những câu như:” Nhứt lé nhì lùn tam hô tứ sún” hoặc như:

“Những phường ti hí mắt lươn

Trai thì trộm cướp gái buôn chồng người”

Con thấy đấy! người Nhật, Hàn, Tàu, Việt… phần nhiều mắt ti hí không lẽ ai cũng trộm cướp, làm điếm hết sao? đặc điểm về hình thức nhân chủng chẳng liên can gì đếm tư cách, phẩm chất con người! ấy vậy người mình vẫn cứ tin, vẫn cứ nói… Họ vô tình làm cho nỗi đau của những kẻ bất hạnh càng đau thêm. Họ vô tình tạo nghiệp bất thiện về miệng. Mình học Phật, tu theo Phật phải có chánh kiến, phải biết “chấn tác” những cái sai quấy và nếu có thể mình mạnh dạn phân tích cho người chung quanh mình hiểu.  Giờ quay laị việc của con, con hãy vững tin vào Tam Bảo đừng vì cái bất hạnh của mình mà sanh lòng suy thoái hay có ý nghi ngờ nghe con!

 Hậu cùng chồng đồng đứng dậy  chắp tay xá thầy:

- Chúng con cảm ơn thầy chỉ dạy, chúng con nhất định làm theo lời thầy!

Trên đường về Hậu cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hậu vòng tay ôm lấy Hỷ thỏ thẻ:

- Em cảm thấy an tâm nhiều lắm, nhờ thầy an ủi, chỉ dạy. Em cũng biết ơn anh nhiều lắm, vì em vô sinh mà anh vẫn không bỏ em!

Hỷ cười ấm áp:

- Anh sẽ không cho em chạy thoát khoỉ tay anh đâu, dù em có tìm cách bỏ trốn anh cũng sẽ bắt em về , dù cho thế nào đi nữa anh cũng không bỏ em.

Hậu siết chặt vòng tay ôm Hỷ, duị mặt vào lưng Hỷ giọt lệ nóng  từ khoé mắt thấm qua làn áo Hỷ. Hỷ cảm nhận được và anh noí tiếp:

- Bây giờ mình sẽ nhận một bé mồ côi về nuôi dưỡng, sau này dư dả hơn anh muốn nhận thêm sao cho đủ một đội banh. Lúc đó em tha hồ mà chăm sóc!

Hậu đấm lưng Hỷ:

- Trời! mười một cầu thủ cộng anh nữa là thành mười hai sứ quân, chắc “ chiến tranh” trong nhà sẽ liên miên đây!

Cả hai cùng cười to trên đường về chiều lộng gió.

 

Đồng Thiện

Đồ Bàn thành, 2018 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong những trang sổ tay trước, chúng tôi đã có dịp đề cập đến vài mảnh đời lưu lạc của đồng bào H’mong đến từ Mường Nhé. Những dòng chữ còn lại của S.T.T.D hôm nay xin được dành riêng cho những đồng bào Thượng đi từ Tây Nguyên mà chúng tôi đã có dịp tiếp chuyện – nhiều lần – ở ven đô Bangkok.
Hôm nay 24/11/20, theo tin AFP, ông TT.Trump bật đèn xanh cho ông Joe Biden đắc cử Tổng thống trong cuộc bầu cử hôm 3/11 tiếp cận chương trình chuyển giao quyền lực tuy ông Trump vẫn chưa thừa nhận sự thắng cử của ông Biden.
Trước hết chúng ta hãy biết ơn chính nền dân chủ. Trong mùa bầu cử này, chúng ta đã thấy những con số kỷ lục về số người Mỹ thực hiện quyền thiêng liêng nhất của họ, đó là quyền bỏ phiếu để bày tỏ ý nguyện của họ qua lá phiếu. Hơn 150 triệu người đã đi bỏ phiếu. Đó là điều phi thường. Nếu quý vị muốn biết điều gì đang đập tận trong trái tim nước Mỹ thì đó là nền dân chủ.
Qua bao nhiêu mùa lễ Tạ Ơn trên đất Hoa Kỳ, năm nào tôi cũng thầm tạ ơn đất nước này đã cho tôi một nếp sống tự do, một mái nhà ấm cúng dung dưỡng gia đình tôi từ ngày tôi rời Việt Nam. Năm nay là lần đầu tiên tôi nghĩ mình nên trải lòng biết ơn sâu xa này xuống mà nói thành lời. Nguyên nhân chính có lẽ vì biến cố đại dịch và sự mâu thuẫn chính trị của nước Mỹ tác động mạnh đến tôi và cuộc sống của triệu triệu người dân.
Xét lại lịch sử đảng, bài học hàng hàng lớp lớp Thanh niên-Trí thức đã xếp bút nghiên theo tiếng gọi kháng chiến chống Pháp giàng độc lập trước 1945, để sau này phải hối hận vì đã sai lầm để cho đảng Cộng sản cướp công kháng chiến, biến hành động gọi là Cách mạng tháng Tám thành bệ phóng cho đảng lên nắm quyền cai trị độc tài Cộng sản.
Số dân Việt Nam đang trôi nổi ở xứ Chùa Tháp thì không. Họ là thứ sắc dân vô tổ quốc (stateless ethnic Vietnamese, theo như cách gọi chính thức của các N.G.O đang hoạt động ở Cambodia) nên không có quyền sở hữu tài sản hay đất đai, và buộc phải chấp nhận một nếp sống rất bồng bềnh, và vô cùng bấp bênh – như hiện cảnh.
Một vài ghi chép lại trong nhiều tháng qua là như vậy. Câu chuyện về những người Việt ủng hộ Trump và chống Trump sẽ vẫn kéo dài thêm một thời gian nữa. Nó sẽ khép lại, hay mở rộng thêm còn tùy vào nghiệp lực của nước Mỹ, của cộng đồng người Việt ở Mỹ. Qui luật nhân quả vẫn sẽ vận hành như một qui luật muôn đời của vũ trụ.
Đã vài tuần kể từ lần cuối tôi liên lạc với quý vị. Trong thời gian đó, chúng tôi đã gắng sức làm việc để thành lập một nội các thể hiện các giá trị mà chúng tôi đã đưa ra là, hàn gắn sự chia rẽ quốc gia sâu đậm tại quốc nội và khôi phục vai trò lãnh đạo của chúng ta ở quốc ngoại.
Giữa những giờ phút ngự trị bởi các con số khổng lồ chóng mặt, những tranh cãi dao búa, một câu nói của ông Joe Biden đã nhắc nhở tới chiều sâu của một cuộc bầu cử dân chủ: đằng sau mỗi lá phiếu là một con người. Câu nói như một công án thiền. Tường chừng chìm lỉm trong những tiếng la hét, reo hò, bên này giận dữ, bên kia vui mừng.
Tổng thống Donald Trump sau khi lên nhậm chức đã nhanh chóng ký quyết định rút khỏi Hiệp Định Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP) và nay nhìn trở lại cuộc tranh cử 2016, tôi tin rằng nếu giả sử bà Hillary Clinton thắng cử, bà cũng khó có thể đưa nước Mỹ gia nhập TPP.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.