Hôm nay,  

Thế Nào Là Quyền Được Nói, Quyền...

06/11/200600:00:00(Xem: 9411)

Thế Nào Là Quyền Được Nói, Quyền Lao Động, Và Thế Nào Là Tội Xâm Phạm An Ninh Quốc Gia"

Hiện nay, trên thế giới có trên 1,2 tỷ người đang sống dưới mức một đô la một ngày. Và trong số những người nghèo này, nhiều người không chịu được cảnh bần cùng về vật chất và thể chất, mà còn không có quyền lên tiếng trong những quyết định ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Hơn thế nữa, tham nhũng cùng công tác quản trị nhà nước còn lỏng lẻo đã làm xói mòn tính hiệu qủa của viện trợ.

Rõ ràng là đã có những tiến bộ nhất định trong việc giải quyết những thách thức này, song phát triển là một vấn đề phức tạp liên quan đến nhiều hành động trên nhiều mặt trận đời sống , kinh tế, xã hội, mà một phầ then chốt của chiến lược phát triển hiệu quả là phổ biến kiến thức và tăng cường tính minh bạch. Để xóa đói và giảm nghèo, tùy thuộc vào điều kiện và hoàn cảnh của mỗi quốc gia, nhưng phải thể hiện được tính tự do hóa và xã hội hóa quyền tiếp cận thông tin, cũng như nâng cao chất lượng thông tin. Với nhiều thông tin hơn, người dân sẽ được tăng cường hiểu biết pháp luật, nắm bắt được công nghệ , khoa học kỹ thuật giúp cho gười dân có cơ hội được biết, được bàn, được làm, được kiểm tra những gì mà pháp luật không cấm, góp ý với chính phủ để có thể đưa ra những lựa chọn tốt hơn.

Từ những luận điểm trên, quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận chính là những vấn đề cốt lõi quyết định cho nền tảng của sự phát triển, công bằng. Truyền thông có thể vạch trần tham nhũng. Nó có thể kiểm chứng chính sách Công, thông qua việc hướng dẫn sự chú ý của người dân vào các hoạt động của chính phủ. Nó cho phép người dân được bày tỏ nhiều quan điểm khác nhau về sự quản trị của nhà nước và cải cách hành chính dịch vụ công, cũng như góp phần xây dựng sự đồng thuận trong công chúng để tạo ra sự thay đổi. Nó còn hỗ trợ cho các thị trường vận hành tốt hơn, nhất là trong tiến trình toàn cầu hóa và dân chủ như hiện nay, truyền thông không bị trở ngại về mặt vị trí địa lý hay gianh giới quốc gia.

Song kinh nghiệm cho thấy, tính độc lập của truyền thông rất mong manh và rất dễ bị tổn thương. Mọi chính phủ đều thường xuyên bó buộc truyền thông. Đôi khi truyền thông còn bị kiểm soát bởi những lợi ích cá nhân đầy thế lực đang muốn bưng bít thông tin. Học vấn thấp, vốn con người và và công nghệ nghèo nàn, cũng có thể hạn chế vai trò tích cực của truyền thông. Và chúng ta từng thấy tác hại của việc vận động và thông tin tắc trách – Bằng chứng là tác hại khủng khiếp của việc tuyên truyền chiến tranh ở Ruanđa. Rõ ràng là để hỗ trợ cho phát triển, truyền thông cần một môi trường phù hợp – xét về tự do, năng lực kiểm sóat và đối trọng.

Báo cáo phát triển thế giới năm 2002 đã khẳng định rõ về vai trò của truyền thông đối với phát triển về ảnh hưởng của truyền thông đến những kết quả phát triển trong những bối cảnh khác nhau, đưa ra bằng chứng về môi trường chính sách, sự cần thiết để giúp truyền thông có thể hỗ trợ thị trường kinh tế, chính trị, đồng thời nói lên tiếng nói cũng như ý chí của những người yếu thế, nhằm thiết lập những kênh thông tin để tiếp cận và cộng tác với chính phủ nhằm củng cố và xử lý thông tin liên lạc về phát triển có hiệu qủa.

Để đạt được những nỗ lực trên là sự đóng góp của những cá nhân và tổ chức của hàng nghìn chương trình (NGO) NON – GORVERNMENT ORGANIZATION trên khắp thế giới , tài trợ cho các quốc gia nghèo và chậm phát triển trong đó có Việt Nam, nhằm trợ giúp cho người dân là các đối tượng thụ hưởng chính sách kinh tế xã hội một cách tốt nhất từ các cơ quan chính phủ. Mà quyền lao động là một phần quyền của con người (Nhân Quyền). Người dân có quyền lựa chọn một việc làm tử tế mà mình yêu thích, chứ không phải bất cứ việc gì, là phần không thể thiếu được của phẩm cách con người. Công ăn việc làm góp phần rất quan trọng vào việc giảm nghèo hay tạo ra sự thịnh vượng, nền dân chủ, sự tôn trọng quyền con người và tự do cá nhân lâu dài.

Các cơ hội việc làm, tỷ lệ người có việc làm và người thất nghiệp là các lăng kính để người dân đánh giá năng lực của các quan chức chính phủ, sự phồn vinh của xã hội và tình hình kinh tế thế giới. Tăng cơ hội việc làm tốt cho người dân là một dấu hiệu quan trọng chứng tỏ tòan cầu hóa mang lại lợi ích cho tất cả mọi người. Không có một thể chế dân chủ nào được thiết lập mà không thông qua các họat động đấu tranh vì quyền lao động nhằm cải thiện điều kiện làm việc thường diễn ra trong phạm vi các phong trào họat động xã hội lớn hơn như cuộc đấu tranh vì quyền tự do và quyền được tham gia một cách đầy đủ và công bằng vào đời sống chính trị và xã hội ở mỗi quốc gia. Vào giữa thế kỷ 20, các đảng trung tả cầm quyền ở các nước đã và đang phát triển cho ra đời nhiều luật tiêu chuẩn hóa các quy định lao động tiên tiến như mức lương tối thiểu, số giờ làm việc, các khoản đền bù, nghiêm cấm lao động trẻ em, sa thải có lý do chính đáng, các quy định về an toàn sức khỏe, quyền thành lập công đoàn và đàm phán, nghỉ phép có lương và chính sách khi đi công tác. Và chuẩn mực lao động trong bối cảnh ở mỗi quốc gia nhưng phải đáp ứng những chuẩn mực lao động quốc tế và việc thi hành luật của các nước thành viên. Và Hiệp ước quốc tế về quyền chính trị và dân sự và hiệp ước quốc tế về quyền kinh tế văn hóa và xã hội. Tiêu chuẩn quốc tế thường đóng vai trò là cơ sở để các quốc gia ban hành và thực thi luật ở trong nước. Tuyên bố chung về quyền con người của liên hiệp quốc đã được minh định tại địa chỉ: http://www.un.org/Overview/rights.html.

Bảo vệ quyền lao động là trách nhiệm, quyền lợi của người lao động và mỗi cá nhân trong cộng đồng. Hầu hết các quốc gia trên thế giới đã công nhận các quyền cơ bản của người lao động như quyền tự do lập hội, quyền được đàm phán tập thể, quyền từ chối lao động cưỡng ép , phản đối sự phân biệt đối xử ở nơi làm việc và xóa bỏ sử dụng lao động vị thành niên. Những quyền này nằm trong Tuyên bố Toàn cầu về Quyền con người của Liên Hiệp quốc năm 1948 và Tuyên bố về Quyền và Nguyên tắc cơ bản trong lao động năm 1998 của (ILO) International Labour Organization. Cả hai tuyên bố đều đã được hơn 170 quốc gia công nhận.

Kể từ khi đổi mới, chủ trương của đảng và nhà nước đã chỉ đạo các cấp các nghành không còn giấu giếm hay bí mật trong mặt kinh tế hay xã hội là một điều đáng khích lệ. Mà cụ thể là từ năm 1988, ĐCSVN đã ứng dụng và phổ biến dân chủ cơ sở qua khẩu hiệu/nguyên tắc «dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra». Nhưng trên thực tế thì những người dân tham gia hoạt động xã hội và bảo vệ nhân quyền, tranh đấu cho tự do, dân chủ ở Việt Nam không những không được đảng và nhà nước quan tâm, tạo điều kiện để phát triển hay trả lương, mà còn bị gây khó khăn về mọi mặt trên cả đời sống vật chất lẫn tinh thần.

Nói đơn cử như trường hợp của tôi chỉ vì muốn khiếu kiện đòi lại sự công bằng và lẽ phải cho tôi khi các cá nhân trong cơ quan nhà nước vi phạm pháp luật, giúp dân oan khiếu kiện, đòi hỏi những quyền lợi chính đáng cho công nhân và sự cần thiết phải thành lập một công đòan độc lập với chính phủ, thực sự lưu tâm đến quyền lợi của người công nhân, hay sự lên tiếng cần thiết phải có một tổ chức nhân quyền bảo vệ cho những quyền lợi cơ bản của nhân dân hợp hiến và phù hợp với thông lệ quốc tế, qua thực tế những năm qua, những tiêu cực trên khắp mọi mặt của đời sống xã hội, mà chính phủ không thể kiểm soát và ngăn chặn triệt để. Nhất là Quyền Công nhân hiện nay chưa được quan tâm đúng mực, nên đã dẫn đến hàng trăm nghìn công nhân Việt Nam đã biểu tình trên khắp cả nước để yêu cầu các nghành chức năng liên quan và giới chủ phải cải thiện cuộc sống cơ cực của họ, từ thực tế cho thấy: "Pháp luật Việt Nam hiện hành thiếu những qui định đúng đắn của công nhân, thậm chí không hề có một định nghĩa về đình công. Mặc dù trong Bộ luật lao động có điều khoản cho phép người công nhân đình công, nhưng để thực hiện được điều này nhà nước lại qui định nhiều thủ tục rất nhiêu khê và bất khả thi."Pháp luật Việt Nam hiện hành cản trở đình công đó là "Luật Việt Nam không định nghĩa đình công là gì nhưng lại quy định thế nào là một cuộc đình công bất hợp pháp", và như vậy "luật pháp đã trở thành công cụ để các cơ quan an ninh thẳng tay đàn áp các cuộc đình công".

Công đoàn trong thời gian qua đã không thành công trong các công ty có vốn đầu tư nước ngoài, ĐCSVN hoàn toàn bất lực trong việc làm cho công đoàn hoạt động hiệu qủa với đầy đủ ý nghĩa của nó. Thế nhưng Chính quyền không từ bỏ tham vọng thống trị giới công nhân mặc dù Tổng liên đoàn lao động đã hoàn toàn bất lực trước các đòi hỏi của công nhân lên đã xảy ra đình công hàng lọat trên diện rộng. Vì vậy họ đã khống chế công nhân bằng pháp luật. Đó là lý do khiến cho luật lao động 2002 được ban hành.

Luật 2002 không hề định nghĩa thế nào là đình công. Đặc biệt điều 170, 171 và các điều kế tiếp của luật 2002 đòi hỏi công nhân muốn đình công phải trải qua thủ tục hòa giải 17 ngày. Nếu hòa giải bất thành, công nhân phải được một nửa số công nhân đồng nghiệp ký tên xin đình công, cộng với ba nhân viên ban chấp hành công đoàn đồng ý chuyển đơn đình công đến các cơ quan liên hệ. Có như vậy, cuộc đình công mới hợp pháp theo luật như trên đã trình bày." Thông thường công đoàn ở các doanh nghiệp đều do ban giám đốc chỉ định, chịu sự điều khiển từ ban giám đốc, qua các vụ đình công ở Sài Gòn và Bình Dương vừa qua. Như vậy thì làm gì có sự việc ban chấp hành công đoàn giúp công nhân đình công. Không còn nghi ngờ gì nữa, luật lao động 2002 của Chính Phủ là luật có chủ ý gián tiếp nhưng dứt khoát và cứng rắn ngăn cấm công nhân đình công. Không những thế: nghị định 31 CP và nghị định 56 CP, cho cơ quan an ninh quá nhiều quyền hành để gây cản trở đến sinh hoạt đời sống tinh thần của người dân. Có quyền câu lưu, triệu tập, cưỡng chế hoặc tạm giữ công dân mỗi khi công an nghi vấn mà không cần chứng cứ để chứng minh và không cần đưa ra tòa án xét xử theo luật định.

Từ những luận điểm trên và sự cần thiết phải thành lập những tổ chức bảo vệ cho quyền con người. Đáng tiếc thay tôi thường xuyên phải lên cơ quan công an làm việc để giải trình về các nội dung, tài liệu mà cơ quan công an đã thu thập được từ trên mạng internet liên quan đến Thông tin về cá nhân tôi, trong đó có quyền lao động, quyền tự do lập hội, tự do thông tin, tự do ngôn luận mà trong đó điều 53 và điều 69 Hiến pháp nước Cộng hòa XHCN VN đã minh định rõ là: công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận chung các vấn đề của cả nước và địa phương, kiến nghị với cơ quan nhà nước và biểu quyết khi nhà nước trưng cầu dân ý. Và công dân cũng có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin, có quyền được hội họp, lập hội và biểu tình theo quy định của pháp luật. Và công dân có quyền làm những gì mà pháp luật không cấm.

Tôi thường xuyên bị một nhóm người khoảng từ 3 đến 4 người đi theo và giám sát mọi sinh hoạt của tôi trong cuộc sống: Các biển số xe như sau: 34L3 31-45 , 50 V1 14 – 73, 51 Z3 99 – 58, 86 H8 – 77 – 61, 79 H3 86 – 56.

Qua thông tin được biết những người điều khiển các phương tiện có biển số trên thuộc quân số phòng PA 21 Địa chỉ 165 Điện Biện Phủ, Phường 15, Quận Bình Thạnh. Điện thọai 08.8402920, 08.8402921, 08.9202757, 08.8404728. Đã có lần bảo vệ tòa sọan báo Tuổi Trẻ kiểm tra giấy tờ phát hiện ra một người tên Kha Quê ở Tỉnh Vĩnh Long đang công tác tại phòng PA 21 là một người thường xuyên đi theo tôi và gây khó khăn cho tôi trong việc đi lại.

Những người thân của tôi hoặc quen biết cũng bị công an gây phiền phức, như trường hợp của chị Nguyễn Thị Kim Loan thường trú tại 178/1Bis Phan Đăng lưu, Phường 3, Quận Phú Nhuận thường xuyên bị công an khu vực mời làm việc với lý do: bổ sung hồ sơ hộ khẩu mặc dù Chị Loan là công dân TP. Hồ Chí Minh và đã có hộ khẩu từ lâu, Giấy mời số 53 lần, chỉ để hỏi về các việc liên quan về hộ khẩu, nhưng khi lên công an thì họ không hề hỏi về hồ sơ hộ khẩu mà lại vu khống người thân của chị Loan là thành phần phản động, v..v… Anh Nguyễn Thanh Dân là công an phường 3 số điện thọai di động 0907734759 và số 0982014759 thường xuyên gọi điện thọai để khủng bố tinh thần Chị Loan, tiếp tay để khủng bố tinh thần chị Loan là Thiếu tá Hồ văn Ấm chức vụ trưởng công an phường 3. Số điện thọai: 08.8440301.

Những nạn nhân cùng cảnh ngộ giống tôi là Anh Đỗ Nam Hải, Giáo sư Nguyễn Chính Kết, thường xuyên phải lên cơ quan công an làm việc khi cơ quan công an triệu tập bất cứ khi nào, các anh Nguyễn Ngọc Quang, Vũ Hoàng Hải, Trương Quốc Huy, Thương gia Phạm Bá Hải bị cơ quan an ninh giam giữ, đến nay vẫn chưa được trả tự do mà cũng không đưa ra tòa xét xử theo luật định.

Đã đến lúc đảng và nhà nước ta nên đưa các vụ án có yếu tố chính trị ra xét xử công khai, để tuyên truyền cho người dân và thế giới được biết, thế nào là tội họat động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân: Điều 79, Tội tuyên truyền chống nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam Điều 88, Tội gián điệp Điều 80, Tội lợi dụng các quyền tự do, dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân Điều 258, Thế nào là tội phản động" Phản động là gì" phản động là đi ngược lại với xu thế tiến bộ của thời đại hiện nay, khi nhiều cán bộ đảng và nhà nước, chính họ đang đi ngược lại với xu thế đó.

Trong khi chúng tôi đấu tranh để mà có được tự do dân chủ ở Việt Nam và đi đúng với xu thế tiến bộ của thời đại hôm nay, thì lại bị quy kết, chụp mũ cho những tội danh không hề có thực như đã kể trên. Và công bố tuyên truyền cho toàn thể báo giới và quần chúng nhân dân được biết, giúp cho người dân tăng cường hiểu biết pháp lý và thực thi pháp luật được tốt hơn.

Ngày 1 Tháng 11 năm 2006

Cựu Chiến Binh: Lê Trí Tuệ

Địa chỉ 195 – 197 Đòan văn Bơ

Phường 12 – Quận 4 - TP Hồ Chí Minh

ĐT: 0982152619.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tờ New York Times dẫn lời một giáo sư đại học Berkeley về giáo dục và chính sách công là Bruce Fuller phát biểu rằng, "Newsom đã làm trước tổng thống Biden ba năm nếu nói về chính sách giúp đỡ các gia đình. Bất cứ những phụ huynh hay người ông bà nào ủng hộ việc bãi nhiệm là đang bỏ phiếu chống lại quyền lợi của chính họ". Hay có thể nói thêm rằng, họ đang chống lại những chính sách an sinh và y tế mà họ đang được thụ hưởng, những sự đầu tư vào giáo dục, vào công ăn việc làm cho chính con cái họ.
Bỉnh bút Thái Thanh (Tạp Chí Luật Khoa) kết luận: “ Trong đại dịch lần này hay các đợt khủng hoảng không thể biết trước trong tương lai, tôn giáo có thể trở thành một bàn tay vững chắc để trợ giúp, nâng đỡ tinh thần của người dân. Và điều đó chỉ thành hiện thực khi nhà nước tháo bỏ các chính sách kiểm soát khắc nghiệt dành cho các tổ chức tôn giáo.” Tôi thì (trộm) nghĩ khác, bi quan hơn thế: “Điều đó chỉ thành hiện thực” khi chế độ hiện hành ngưng hiện hữu. Đảng tắt thở thì cuộc đời mới thở (NCT).
Sau khi các nước ngoài rút quân ra khỏi Afghanistan, lực lượng Hồi giáo cực đoan Taliban đã lên nắm quyền. Ngay trong lễ mừng chiến thắng, Taliban lo ráo riết chuẩn bị thành lập chính phủ và thành phần các nhân vật tham gia có thể được công bố trong thời gian tới. Nhưng có nhiều suy đoán cho là trong nội các mới nữ giời sẽ có ít và nắm giử các chức vụ khiêm nhường, điều chắc chắn đặc biệt nhất là những người đã phục vụ trong chế độ củ sẽ không còn được trọng dụng. Nhưng vụ đánh bom tại phi trường Kabul hôm 26/8 khiến cho ít nhất 180 người thiệt mạng, trong đó có 13 binh sĩ Mỹ cho thấy một sự thật khác hẳn: Tổ chức "Nhà nước Hồi giáo" (IS) chủ động khủng bố và đã lên tiếng nhận trách nhiệm. Mỹ đã đáp trả bằng các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái ở tỉnh Nangarhar, miền đông Afghanistan, và kết quả là nhà lảnh đạo IS trong "Tỉnh Khorasan" (IS-K) đã bị giết.
TÓM TẮT Thị trường hữu hiệu vì tổng hợp mọi quyết định trong xã hội để đạt đến mức giá chung phù hợp nhất với các dữ kiện đang có (efficient market theory.) Ngược lại nếu giá cả do nhà nước đơn phương quyết định sẽ sai lệch. Giá cả trong thị trường, giống như bãi đấu thầu, không phải lúc nào cũng hợp lý do mỗi người dự đoán giá sẽ còn tăng hay giảm. Tâm lý hùa theo đám đông và tên khờ cuối cùng (Last Fool Theory) rất tai hại trong Kinh Tế Hành Vi (Behavioral Economics) Kinh Tế Phức Tạp (Complexity Economics) tìm hiểu những tác động từ bên ngoài như đại dịch, chiến tranh, phát minh…lên nền kinh tế.
Trước những nghi ngại “Hoa Kỳ có còn là đồng minh đáng tin cậy hay không?” thì chúng ta có thể khẳng định rằng Mỹ hay bất kỳ quốc gia nào trong khối tự do đều vẫn là những người bạn đồng hành tốt trong hành trình đi tìm tự do và canh tân đất nước, miễn là chúng ta không quên những bài học đã nêu để phát huy tiềm năng của chính mình, bảo vệ quyền lợi quốc gia, và đạt tới mục tiêu tự do, ấm no, hạnh phúc cho dân tộc.
Bằng chứng: ”Sự bùng phát mạnh của làn sóng Covid-19 lần thứ tư cùng với các đợt giãn cách liên tiếp khiến hoạt động sản xuất kinh doanh của doanh nghiệp (DN) bị ảnh hưởng nặng nề, đặc biệt là các địa phương phía Nam. Theo Hệ thống thông tin đăng ký doanh nghiệp quốc gia, Cục Quản lý đăng ký kinh doanh, Bộ Kế hoạch và Đầu tư, số doanh nghiệp rút lui khỏi thị trường trong 8/2021 là 85,5 nghìn doanh nghiệp, tăng 24,2% so với cùng kỳ năm 2020.
Mặc dù rõ ràng là Hoa Kỳ có thể điều hành công việc ra khỏi Afghanistan tốt đẹp hơn, nhưng thảm kịch xảy ra vào tháng này đã kéo dài trong 20 năm. Ngay từ đầu, Mỹ và các đồng minh đã chấp nhận - và không bao giờ xem lại - một chiến lược xây dựng nhà nước từ trên xuống dưới luôn được xem là thất bại như do định mệnh đã an bài. Hoa Kỳ đã xâm chiếm Afghanistan 20 năm trước với hy vọng tái thiết đất nước, nay đã trở thành một tai họa cho thế giới và chính người dân của họ. Trước đợt tăng quân năm 2009, Tướng Stanley McChrystal giải thích, mục tiêu là “chính phủ Afghanistan kiểm soát toàn vẹn lãnh thổ để hỗ trợ ổn định khu vực và ngăn chặn việc sử dụng này cho chủ nghĩa khủng bố quốc tế.“ Hiện nay, với việc thiệt mạng hơn 100.000 và thất thoát khoảng 2 nghìn tỷ đô la, tất cả nước Mỹ phải thể hiện cho nỗ lực của mình là cảnh của một cuộc tranh giành tuyệt vọng để chạy ra khỏi đất nước trong tháng này - một sự sụp đổ nhục nhã gợi nhớ đến sự sụp đổ của Sài Gòn năm 1975. Điều sai lầ
Gặp gỡ và nói chuyện nhiều với những người thông dịch viên Afghanistan, tôi mới hiểu thêm rất nhiều về dân tộc họ và biết rằng chính phủ Afghanistan là một chính phủ tham nhũng lan tràn từ cấp thấp cho đến cấp cao, mức độ nào họ cũng có thể ăn hối lộ được, chỉ có người dân thấp cổ bé miệng là khổ. Người Mỹ biết rất rõ nhưng vẫn không làm gì hết. Bản thân chúng tôi khi ra vào đất nước này, cũng phải đóng cho những nhân viên hải quan đủ thứ tiền, mà phải bằng tiền đô la Mỹ, mệnh giá 100 đồng mới tinh, cũ hoặc dính 1 vết mực, họ không nhận và không chịu ký giấy và đóng mộc. Nói để thấy rằng chúng ta, người Mỹ, hy sinh tiền bạc, xương máu cho họ, thật không đáng chút nào. Rút ra khỏi đất nước này là đúng và là một việc phải làm ngay.
Cứ tới cuối tuần, dân Tây réo nhau xuống đường biểu tình chống chương trình chích ngừa dịch vũ hán và, tiếp theo, chống biện pháp kiểm soát có chích hay không bằng «thông hành y tế» (pass-sanitaire), tờ giấy có dấu hiệu đã chích ngừa của Cơ quan Bảo hiểm sức khỏe cấp qua Cơ quan tổ chức chích hoặc y sĩ gia đình hay dược sĩ.
Đầu năm 70, bạn đồng minh Huê kỳ quyết định bỏ rơi VNCH, không thực hiện cam kết rút quân, Việt-nam hóa chiến tranh, mặc nhiên giao Miền nam cho Hà nội. Ngày 30/04/75, quân Bắt Việt tiến vào Sài gòn, ngỡ ngàng. Dân chúng hoảng loạn bỏ chạy. Nhưng 14 năm sau thất bại nhục nhã ở Việt nam, bức tường Bá-linh bổng sụp đổ, kéo theo cộng sản Liên xô xuống hố, giúp Huê kỳ kết thúc cuộc chiến tranh lạnh làm kẻ chiến thắng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.