Hôm nay,  

Chuyện Người Cõi Âm

30/07/201200:00:00(Xem: 17041)
Bạn thân,
Có ai hiểu gì về thế giơi của người cõi âm? Và nếu có ai tự nhận là hiểu biết về thế giới cõi âm, có thật rằng họ hiểu được bao nhiêu phần cõi âm, giả sử là có thật, để rồi về khuyên chúng ta thế này, khuyên chúng ta thế kia?

Hãy nhìn về ngay cõi dương của mình cũng thấy phức tạp. Người bên Việt Nam làm sao hiểu người ở bên Mỹ, bên Tây, bên Nhật.... Thậm chí, hãy suy nghĩ thế này: cùng là láng giềng hàng xóm, chưa chắc chúng ta hiểu hết mọi chuyện nơi cõi dương thế ở Lào, ở Cam Bốt... và ngay ở Sài Gòn cũng thấy mịt mù về Thanh Hóa, Nghệ An.

Vậy mà, nhiều người dám nói đủ thứ chuyện về cõi âm. Mới lạ.

Báo Người Đưa Tin hôm 22-7 có bài viết tựa đề “Dưới âm cũng học ngoại ngữ để phù hộ người trần...”

Câu chuyện ngồi chờ gọi hồn trích như sau:

“... vui miệng, bà H lại kể cho tôi chuyện gia đình bà cách đây mấy năm. Số là bà có ông bố chồng là liệt sĩ, hi sinh trong kháng chiến chống Pháp ở mãi Cao Bằng. Hòa bình lập lại cũng đã mấy chục năm rồi nhưng gia đình vẫn chưa tìm được mộ cụ. Vốn là người tin có thần, có thánh, bà H cũng đi xem khắp nơi. Đầu tiên, bà tìm đến một thầy cúng để xem bói. Thầy xem xong bảo sẽ giúp gia đình bà tìm được mồ mả ông cụ. Tuy nhiên, có việc còn nghiêm trọng hơn đó là trong nhà bà năm nay đang có hạn lớn. Từ giờ đến cuối năm hạn sẽ đổ vào người chủ gia đình tức là chồng bà. Cái hạn này nặng đến nỗi có thể mất mạng. Nếu không giải hạn sớm thì không thể nào cứu được.

Theo lời thầy, muốn giải hạn, bà H phải làm một cái lễ thực lớn khoảng độ 30-40 triệu đồng. Đương nhiên, thầy nhìn thấy hạn thì chỉ có thầy mới giải được. Lời thầy nói thời điểm đó tính tới cuối năm chỉ còn chừng hai tháng nên càng khiến bà lo sợ. Gom góp tiền trong nhà cũng chỉ được 20 triệu đồng, bà phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Phần nữa bà cũng bán tín bán nghi nên nghe theo lời người nhà đi xem ở một nơi khác cho chắc ăn. Đây là một thầy ở dưới xã Xuân Hòa (Phúc Yên, Vĩnh Phúc). Thầy này nổi tiếng linh nghiệm.

Khi vợ chồng bà đến nơi, thầy mới mời bố chồng lên gặp. Bố con suốt mấy chục năm cách biệt gặp nhau thì mừng mừng tủi tủi. Đến khi hỏi về hạn ông cụ mới mắng xối xả cả hai vợ chồng là nghe theo lời bịp bợm. Để củng cố niềm tin của con trai và con dâu, trước khi thăng, cụ còn dặn dò: “Chúng mày cứ thắp hương ở nhà rồi lên tìm bố trên Cao Bằng, thành tâm tất sẽ có người giúp đỡ”. Y lời, chỉ một tháng sau, với sự giúp đỡ của một nhà ngoại cảm ở dưới Hà Nội và một đồng đội cũ của ông cụ, gia đình đã tìm được hài cốt trở về. Không bị mất oan 40 triệu đồng, từ đó trở đi, hai vợ chồng bà không đi xem bói thêm lần nào mà chỉ đi gọi hồn, nhập vong. Năm nào trong nhà cũng phải tổ chức một hai đợt đi gọi các cụ về để hỏi ý kiến. Từ Thái Nguyên, Tuyên Quang, Yên Bái, Hải Dương, Phú Thọ…cứ nghe nơi nào có “cô”, “cậu”, thầy thiêng là vợ chồng lại kéo nhau đi xem...”Cũng lạ. Sao dạo này cõi âm gần với cõi dương quá nhỉ. Muốn gọi vong, là vong về. Có vẻ như người chết sẵn sàng hoài. Trong khi chúng ta cõi này, có ai gọi chưa chắc đã đáp lời. Vì, thực tế, mình có quởn đâu mà nói đủ thứ chuyện.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện gì cũng vậy, cũng cần có một khuôn phép gọi là chuẩn mực, bấy giờ mới thấy hết cái đẹp, cái tinh vi. Nếu không có chuẩn mực, tất sẽ hỗn loạn, sẽ chỉ là tiếng ồn của người tâm thần.
Trong khi chúng ta đọc tràn ngập những tin hình sự hàng ngày ở Hà Nội, ở Sài Gòn, ở Cần Thơ... đời sống trở nên đầy những nỗi lo, những sợ hãi. Rồi may mắn, đôi khi gặp những bản tin làm dịu lòng mình xuống, khi niềm tin được khơi dậy về cái thiện bản nhiên trong lòng người.
Có những dòng chữ viết lên vách, và đời sau ca ngợi là thơ thần, bút thánh. Có những nét vẽ sau khi hoàn tất trên vách, lập tức trở thành bất tử.
Bạn hãy hình dung rằng khi một công nhân bị nợ lương, là bao nhiêu chuyện thảm họa dây chuyền sẽ xảy ra. Vậy mà đó lại là hiện thực đang diễn ra đối với hàng chục ngàn công nhân.
Tình yêu mang tới hạnh phúc cho đời người. Tình yêu là sự chia sẻ, là niềm vui, là chung bước để cặp tình nhân dìu nhau đi trên những năm tháng gian nan của đời người. Tình yêu như thế cũng là tránh nhiệm, là gánh vác một phần gánh nặng trăm năm cho nhau.
Cái đầu mình khá u tối, nên rất thường khi gặp những chữ viết tắt trên báo chí Việt Nam, nghĩ hoài cũng không ra nổi. Như thế, gặp các trưoòng hợp tối nghĩa, hay chữ ít gặp, thì đành chịu. Nghĩa là, mình nghĩ, chức năng truyền thông của báo chí chưa đạt nổi.
Mỗi người đều mang ơn một số thầy giáo, cô giáo nào đó. Từ bậc mẫu giáo, bậc tiểu học, bậc trung học và rồi đaị học... thế nào cũng có lúc chúng ta sơ xuất, vấp ngã và rồi được một thầy giaó hay cô giáo chìa tay ra giúp, đỡ lên và dìu chúng ta đi tiếp.
Quý thầy giáo và quý cô giáo, tức là ngành giáo dục, trên nguyên tắc là phải tuyệt vời trong sáng đạo đức. Lịch sử Việt Nam cũng đã từng có những thấy giáo tuyệt vời, như Thầy Chu Văn An, như Thầy Nguyễn Đình Chiểu...
Nghệ thuật là gì? Và làm vai MC để dẫn chương trình trong các buổi họp mặt, tiệc cưới... có cần tới nghệ thuật không? Và nếu thiếu nghệ thuật, các buổi đó có trở nên nhạt nhẽo hay không? Thậm chí, nếu không khéo, MC có thể làm mất vui cả một tiệc cưới hay không?
Có những di sản văn hóa mang theo những mảng hồn dân tộc, mà chúng ta khi nhớ tới vẫn luôn luôn cảm động, vì đó là một phần lịch sử mở nước, dựng nước của ông bà mình.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.