Hôm nay,  

Quốc Doanh Nợ Khủng

07/12/201200:00:00(Xem: 14323)
Bạn thân,
Khi tiền không phải từ mồ hôi nước mắt của mình, ai cũng muốn xài thoải mái, và trong khi xài thì cấu xé, rút ruột đem bớt về nhà.

Xài thoải mái gọi là lãng phí. Chữ đời thường trước giờ gọi là “xài tiền chùa.” Đơn giản vì tiền chùa thì không mấy ai đếm.

Còn cấu xé, rút ruột... thì gọi là tham nhũng. Rút ruột tiền chính phủ thì gọi là tham, còn rút tiền tiền của dân, tức là cưỡng ép dân chúng hối lộ, thì gọi là nhũng... nghĩa là nhũng nhiễu, quấy rối để vòi tiền.

Nói lịch sự như một quan chức công an, thì tham nhũng ít, lẽ ra cần gọi là “tiêu cực,” còn tiêu cực mà bộn bạc, thì “mới là tham nhũng.” Không rõ tiêu chuẩn này có phải là định nghĩa chính thức của ngành công an không, hay chỉ là ý riêng của ông trùm an ninh này.

Vấn đề là, hễ quốc doanh là hầu hết lỗ, không nhiều thì ít. Thí dụ, gần nhất là báo Lao Động kể chuyện “4 nhà máy ximăng nợ, lỗ hàng nghìn tỉ đồng.”

Như thế, là thêm một tiêu chuẩn nữa: nếu không gọi là lãng phí, tiêu cực, tham nhũng... mà nhà nước mất tiền, thì hẳn là “kinh doanh thua lỗ.”

Báo Lao Động ghi nhận:

“Đầu tư tràn lan hoặc đầu tư ban đầu với giá cắt cổ, các khoản thua lỗ kéo dài của 4 doanh nghiệp ngành ximăng gồm nhà máy ximăng Đồng Bành, Cẩm Phả, Thái Nguyên và Hạ Long lên tới hàng ngàn tỉ đồng đang kéo theo sự sa lầy của hàng loạt tên tuổi lớn của DNNN như Vinaconex, COMA... Vấn đề gây nhức nhối dư luận là ai sẽ phải gánh các cục nợ này?

È lưng trả lãi nước ngoài

Nhà máy ximăng Đồng Bành (Lạng Sơn) do TCty Cơ khí xây dựng (COMA), TCty Máy và Thiết bị công nghiệp (MIE) và Cty ximăng Lạng Sơn góp vốn đầu tư, trong đó cổ đông chi phối là COMA góp 88,23%. Dự án có công suất 2.500 tấn clinker/ngày, tương đương 910.000 tấn ximăng/năm, tổng mức đầu tư ban đầu là 1.298 tỉ đồng...”

Bế tắc, bế tắc... Tiền đâu trả nợ? Nếu không phải là tiền của dân è cổ ra nộp?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một thời chúng ta đi học là để chuẩn bị các kỹ năng bước vào đời. Không học, tất nhiên là vào đời sẽ gian nan.
Chúng ta đều biết rằng dân tộc mình là một nhà, cùng con rồng cháu tiên. Khi ba mẹ ly dị, ba dắt 50 con lên núi, má dẫn 50 con xuống biển. Núi sông hiển nhiên là hai ngã rẽ. Và sau này là trăm lối cách biệt.
Chuyện gì ở quê nhà, mười phần hết chín là không vui. Đây là nơi đầy bất an, đủ thứ sợ. Có vẻ như, bạo lực hiện ra khắp nơi, từ lời nói tới việc làm, từ tâm tưởng tới hiện tượng xã hội.
Chuyện trần gian lúc nào cũng buồn, thực tế như thế. Bởi vì, khổ bao giờ cũng nhiều hơn là vui. Nhưng đau lòng nhất là đối với những trẻ em ngây thơ đã rơi vào các hoàn cảnh bị kỳ thị.
Tương lai đất nước là ở giaó dục. Vì chính sự học mới đưa Việt Nam chạy theo kịp người khác.
Đaị học luôn luôn là ước mơ lớn của tuổi trẻ thế giới. Không thể khác được.
Có vẻ như các công ty của xứ tư bản giãy chết đang có cách trả thù êm ái: vào Việt Nam làm ăn, rồi khai lỗ liên tục nhiều năm bất kể thương vụ tăng vọt khổng lồ.
Có phải là dân chơi Cầu Muối, dân chơi Cầu Ông Lãnh, dân chơi Cầu Chữ Y?
Quê hương mình đang xài tiền của ông bà mình. Và chưa thấy làm ra bao nhiêu tiền cho hàng con cháu về sau.
Một thời, chúng ta hát bài “học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau...” và lúc đó ai cũng tin như thế, ai cũng ra sức học tử tế.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.