Hôm nay,  

Làng Gói Bánh Chưng

31/01/201300:00:00(Xem: 4680)
Bạn thân,
Bây giờ thì bánh chưng đã đi khắp thế giơi rồi. Đơn giản vì đồng bào đang sống nhiều nơi trên thế giới, và nhiều nơi không có cộng đồng Việt đông đảo, hay là có nhưng không ai làm chuyện nấu bánh chưng nữa - một việc làm nặng nhọc nhưng không chắc đã có bao nhiêu lợi tức khi so với nhiều việc khác ở hải ngoại.

Vấn đề là, không chẳc bánh chưng xuất khẩu đã an toàn vệ sinh. Đó cũng là điều quan tâm vậy. Nhưng ngày Tết, dù nơi nào đi nữa, mà không có bánh chưng thì sẽ không có vị Tết. Không phải vì bánh chưng ngon hơn bất kỳ thứ bánh nào khác (dĩ nhiên, chưa chắc, cứ hỏi bạn bè hải ngoại thì biết), nhưng hẳn nhiên là độc đáo vì không bánh nào có hương vị như bánh chưng, và cũng là một phương tiện nối kết thế hệ trẻ hải ngoại với truyền thống dân tộc vậy.

Báo Lao Động hôm Thứ Ba có bài viết “30% thị phần bánh chưng Tết ở Hà Nội thuộc về ai? -- trong đó kể rằng làng Tranh Khúc ở Hà Nội sống bằng nghề goí bánh chưng, và trong mùa Tết đã xuất khẩu ra hải ngoại khoảng 20.000 chiếc/ngày.

Bản tin khởi đầu như sau:

“Chỉ còn hơn 2 tuần nữa là đến Tết, các hộ dân thôn Tranh Khúc, xã Duyên Hà (huyện Thanh Trì, Hà Nội) đang tất bật chuẩn bị để đưa những "mẻ" bánh chưng đầu tiên xuất đi nhiều nước trên thế giới.”

Và cho biết thị trường xuất khẩu bánh chưng của làng này:

“Ông Nguyễn Văn Na - Bí thư Chi bộ thôn Tranh Khúc cho biết: "Bình thường, mỗi hộ dân ở đây chỉ làm khoảng 100 chiếc/ngày, nhưng những ngày giáp tết như thế này, các hộ đã nâng "công suất" lên 500 -1.000 chiếc/ngày".

Theo ước tính, với số đơn hàng đã đặt, từ nay đến tết, mỗi ngày làng bánh chưng Tranh Khúc sẽ xuất khẩu trung bình được khoảng trên dưới 20.000 chiếc mỗi ngày. Ông Nguyễn Đăng Ngữ - Chủ tịch Hợp tác xã và dịch vụ nông nghiệp Tranh Khúc nói: "Thị trường xuất khẩu bánh chưng của Tranh Khúc chủ yếu là ở các nước có đông cộng đồng người Việt Nam sinh sống, nhất là các nước Đông Âu như Czech, Ba Lan, Nga, Đức. Ngoài ra, một số nước châu Á như Thái Lan, Nhật Bản, Hàn Quốc...".

Hiện tại, ở Tranh Khúc có khoảng 20 hộ chuyên làm bánh chưng xuất khẩu từ một số năm trở lại đây...

Tại thời điểm này, cả thôn Tranh Khúc có khoảng 200 hộ chuyên sản xuất bánh chưng...

Dự kiến, trong Tết Nguyên đán 2013, thôn Tranh Khúc sẽ cung cấp ra thị trường khoảng 1,6 triệu chiếc bánh chưng, chiếm hơn 30% thị phần của Hà Nội và các tỉnh lân cận.”

Đúng vậy. Nhiều hoạt động kinh tế khác của đồng bào cũng nối kết với mùa Tết. Những lễ hội Tết khắp nhiều tỉnh thành là một phần của sức mạnh thu hút du lịch, chứ không chỉ là bánh kẹo bán ra hải ngoại.

Nếu (chỉ nếu thôi) đột nhiên bỏ Tết Ta chỉ để ăn Tết Tây, thế là đột nhiên sẽ có hàng chục ngàn dân thất nghiệp mùa Tết, mà lúc đó chỉ còn đồng bào hải ngoại giữ truyền thống Tết Ta thôi. Dân quốc nội sẽ tha hồ tự hào Tây hóa hơn cả Việt kiều.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bán ráo hết, bán sạch hết... Tiền thu vào để đâu không biết. Vì đó là bí mật của kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa vậy.
Có những lằn ranh khó phân biệt nổi. Đó là lằn ranh của tâm ý, giữa thiện và ác, thí dụ như khi đốt tiền của người khác. Đứng về mặt kinh doanh, người ta nói đó là vỡ nợ, khi doanh nhân không trả nợ nổi nữa. Nhưng có thật hay không, khi người ta gom đủ thứ tiền thiên hạ và xài cho những thứ không ai kiểm soát nổi – và có người gọi đó là lừa đảo.
Không phải Tết nào cũng vui, không phải tỉnh nào cũng vui, không phải nghề nào cũng vui.
Hình như không ai đo lường chính xác có tỷ lệ bao nhiêu công chức ngồi chơi tà tà...
Đúng như vậy. Nhiều trí thức bây giờ đã nói thẳng là cũng muốn đa đảng.
Chuyện rất lạ: các vị sư ni đã nhiều lần nói rằng cúng sao giải hạn không nằm trong giáo lý nhà Phật, nhưng các chùa Hà Nội vẫn tưng bừng nhận ghi danh làm dịch vụ để gọi là giúp dân cúng sao để giải hạn xấu.
Công chức ngồi chơi là muôn đời nói hoài, sửa hoài không nổi, chỉ vì ngồi chơi trong công sở phải là người có thế lực. Bởi vậy mới có chuyện, theo một quan chức trên báo Dân Trí rằng: “Khó xử công chức 'cắp ô' con ông cháu cha.”
Đó là chuyện nghe hoài, nghe khắp nơi rồi: ăn thứ gì cũng sợ dính nhằm hóa chất độc. Dĩ nhiên, đây nói là dân thường thôi, không kể chuyện quan quyền hay đại gia, vì đó là tiêu chuẩn khác rồi.
Làm sao bây giờ, khi chúng ta nhìn thấy hàng khối tiền ném qua cửa sổ?
Hình như thương lái Trung Quốc đang muốn dọn cho quang đãng, cho dễ nhìn các tỉnh biên giới... không rõ lâu dài là hậu ý gì.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.