Hôm nay,  

Cây Báo Xuân Ở Làng Cây Phong

09/02/201100:00:00(Xem: 15341)


1
Một góc có tượng Phật trong Làng Cây Phong, vùng đồi núi ở miền đông thành phố Montréal, tỉnh Québec, Canada. Tác giả đã sinh hoạt cùng nhiều người Việt và người Canada tại làng từ 1985, và ngôi thiền đường được xây dựng từ năm 1989. Mỗi năm Hội Phật Học Làng Cây Phong (La Société Boudhique Les Érables) tổ chức nhiều khóa tu dài và những ngày quán niệm cuối tuần. Du khách từ Bắc Mỹ, Âu Châu và nhiều người từ Việt Nam khi đến Motréal, thường cũng muốn đến thăm Làng Cây Phong, người khỏe chân sẽ trèo núi Foster.


Rừng Bạch Dương


Những cây bạch dương trong rừng thu
Như những cánh tay trắng yểu điệu
Những cánh tay uốn với lên trời
Đất làm vũ công múa thật khéo

Cuối thu rừng thưa mầu dệt gấm
Tùng bách uy nghi tán lá xanh
Những chàng bạch dương đứng ẩn hiện
Vẻ người tha thướt như thư sinh

Người tới sinh lòng yêu bạch dương
Ngắm cây về lòng còn quyến luyến
Đêm ngủ thấy đi lạc trong rừng
Cả mùa thu trắng ngợp xao xuyến


Cây Báo Xuân Chiều
Evening Primrose

Cây Báo Xuân Chiều mọc Tháng Sáu
Trong rừng mùa hạ nai ẩn náu
Đêm đêm nai tìm ăn quanh hồ
Bên đường đi cỏ hoa hiền hậu

Nai gặm những đọn lá tươi non
Những cành mới nhú búp tơ măng
Những nụ hoa vừa xinh chúm chím
Nai chỉ tìm ăn cây báo xuân

Cây Báo Xuân gân xanh gầy guộc
Thân mảnh mai nhuộm hồng dưới gốc
Lá tua tủa trên cành xum xuê
Từ những chùm nai ăn chưa hết

Nếu nai bỏ sót những trồi non
Thì khi mặt trời lên trong rừng
Nụ hớn hở chờ tin nắng gọi
Mở bung ra những đóa hoa vàng

Cây Báo Xuân thắp đóm hoa vàng
Những cụm mặt trời nhỏ tí hon
Để cho mùa Hạ về rực rỡ
Từng bày cánh nhỏ ong râm ran

Sau tháng chín khi trời lạnh lẽo
Cây Báo Xuân bắt đầu úa héo
Từng chùm trái đen hạt li ti
Ngả xuống như tuổi già nặng chĩu

Cuối thu khi tuyết phủ phân vân
Không còn dấu vết cây Báo Xuân
Gió thổi mặt hồ tung bụi trắng
Bên đường đi tuyết ngập gót chân

Nhưng ta biết dưới tầng lá mục
Hạt cây khô đã vùi trong đất
Nắng vẫn dấu kỹ dưới tuyết dày
Những mặt trời tí hon bí mật

Ánh mặt trời kết tinh thành hạt
Hoa Báo Xuân vẫn chờ dưới đất
Còn đàn nai rủ nhau về Nam
Tìm lá cành xanh tuyết bỏ sót

Để đến mùa sau nai trở về
Cây Báo Xuân trồi lên mừng rỡ
Nai gọi nhau từ núi rừng khe
Về dự tiệc xuân rừng mới mở

Cho nên cây Báo Xuân trong rừng
Với đàn nai từ bao ngàn năm
Vẫn thong thả đi về chẳng nghỉ
Mỗi lần nắng mới ong hân hoan

Cho nên khi ta trở lại làng
Ta đứng ngó hàng Cây Báo Xuân
Ta thấy cả ngàn năm qua lại
Bên hồ tĩnh lặng núi an nhiên

2
Thi Sĩ Stockholm 1988

Gặp Lại
Cây Báo Xuân


Buổi sáng đứng chờ chuyến xe lửa
Bỗng đưa mắt nhìn xuống bên đường
Một nụ hoa vàng chói rực rỡ
Nhìn kỹ, đúng là hoa Báo Xuân

Hoa Báo Xuân đầy ở làng mình
Nơi đây có mỗi một bông lẻ
Khép nép trong bụi cỏ rối ren
Bao người qua lại chẳng ai ngó

Cúi xuống nhìn bông hoa lặng lẽ

Nắng lóng lánh những bụi tinh thể
Cánh hoa xòe nở như mỉm cười
Hoa bảo: Cứ sống mãi trên đời
Có ngày sẽ gặp người tri kỷ.


Chuyện Con Suối

Trên núi mưa đổ nước ngọt ngào
Nước thấm qua nhiều tầng lá mục
Dưới đất sâu nước vẫn xôn xao
Len lỏi rễ đá mạch uẩn khuất

Dưới lòng đất nước chảy không nghỉ
Như những dòng người đi hối hả
Từ đồi cao chảy xuống lũng xa
Như đoàn di dân thủa sơ cổ

Ở chỗ nào đó ngang sườn núi
Nước sẽ trào ra, sẽ tụm lại
Lách qua kẽ đá, quanh gốc cây
Nước tung tăng thành dòng suối chảy

Nhưng mặt đất vốn không có suối
Nếu không có mưa thấm vào núi
Mưa cũng chẳng có, nếu trên trời
Không có mây cùng sấm chớp nổi

Cho nên, nếu em sinh làm suối
Em hãy nhởn nhơ cùng mây trôi
Hãy mong manh như tia điện chớp
Hãy thênh thang như mưa giữa trời.


Chú Bé Ăn Cà Rem
Trong Thành Phố


Có buổi trưa đi dạo ngoài đường
Trong đám đông chuyển động, tấp nập
Đám đông vô danh chân rảo bước
Có mặt hình tròn mặt hình vuông

Bỗng thấy giữa rừng người náo nhiệt
Một em bé đứng mút cà rem
Em bé táp từng miếng chậm chạp
Lưỡi liếm chung quanh viền rất tròn

Người lớn thì đi như chạy loạn
Tay sách những cặp da to tướng
Tay thì vung vảy như duyệt binh
Chân lách hối hả mặt trầm trọng

Em bé vẫn đứng ăn cà rem
Liếm vòng quanh xong, mút trên chóp
Lâu lâu cầm xa ra, ngắm nhìn
Lưỡi thè liếm môi, miệng nhóp nhép

Ở giữa thành phố đang chuyển động
Có một mình em bé đang sống
Em nuốt từng ngụm đời ngọt ngon
Mặt rạng rỡ hứng đầy ánh nắng


Ước Mong Em Sẽ
Sống Hạnh Phúc


Ước mong em sẽ sống hạnh phúc
Em thở một bầu trời an lành
Ước mong em đi trên mặt đất
Từng bước hai bàn chân thong dong

Ước mong mỗi hơi thở của em
Mang đủ hương rừng và gió núi
Buổi sáng em thong thả ra đường
Như nước trôi trong biển nhân loại

Ước sao buổi tối em về nhà
Lòng bình an như khi thức dậy
Khi em vào rửa mặt, rửa tay
Mỗi giọt nước là một dòng suối

Ước sao em sống trên mặt đất
Mà không dấu vết tại nhân gian
Đất, đá, cỏ, cây, mưa gió thổi
Em trôi theo vào cuộc tuần hoàn


Đá


Nếu ngồi bên tảng đá thật lâu
Sẽ thấy ngay đá vẫn đổi mầu
Một ngày mặt nhật xoay ba phía
Sớm xanh biêng biếc chiều vàng au

Nếu ngồi trên tảng đá thật yên
Sẽ nghe thấy mạch đá đang thở
Nhộn nhịp hít vào một ngàn năm
Lại ngàn năm thở ra nhè nhẹ

Nếu áp tai vào đá lắng nghe
Sẽ thấy tiếng rì rầm kể chuyện
Từ khai thiên phún thạch ra đời
Đến dâu bể băng hà luân chuyển

Đặt bàn tay lên đá ấm áp
Đá ngủ ngon như một sinh vật
Có một ngày đá mở mắt ra
Ngó trời đất sơn hà sinh diệt

Nhìn xa đá lặng lẽ đứng đó
Bỗng thấy ra đá cũng như mình
Chợt hiểu người xưa khi gặp đá
Vòng tay bái lạy nhận làm anh


Tuyết Trưa Nắng

Buổi trưa mây tan
Trời hừng hửng nắng
Bỗng đâu tuyết trắng
Rơi tới tấp rơi
Có hai bầu trời
Một bên nắng xanh
Bên tuyết phơ phất
Chốc lát tạnh quang
Cả hai thành một.

ĐỖ QUÍ TOÀN

3-content

Bản vẽ Duy Thanh 2010


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.