Hôm nay,  

Thơ Thích Nữ Trí Hải

09/02/201100:00:00(Xem: 15309)

Thích Nữ Trí Hải

1


Thơ Ba Năm Tù

Ba năm tù như giấc ngủ trưa
Sáng quét nhà như Quan Công múa võ
Trưa nhặt thóc như công chúa hái hoa
Tối đuổi muổi như hằng nga bắt bướm
Ta vào tù như hoàng hậu tiến cung
Mỗi bước ta đi có lính hầu nghi vệ
Tay ta mang còng như đeo vàng ngọc thạch
Điện, nước, nhà, mặc kệ chúng lo toan!


Kiên giam

Kiên giam tứ phía bít bùng
Khát khao một chút nắng hồng ban mai
Bỗng dưng có dịp ra ngoài
Đứng ngây nhìn ngắm quảng trời bao la
Trở về gẫm lại trong ta
Thiền tâm châu biến hằng sa tinh cầu
Tường cao song sắt mặc dầu
Rã tan dường thể sương đầu ngọn cây


Nhớ

Ai bảo trong tù là không nhớ
Ta nhớ nhiều nỗi nhớ vô biên
Nhớ Thế Tôn lục niên khổ hạnh
Trong hang sâu núi lạnh kinh hoàng
Nhớ người đốn củi Huệ Năng
Ba năm chung sống thợ săn thú rừng
Nhớ người tình nguyện dấn thân
Đến nơi hung hiểm độ dần chúng sanh
Phú Lâu Na mãi lừng danh
Vị sư thuyết pháp thông minh tuyệt trần
Nhớ ôi nỗi nhớ vô ngần
Bản lai diện mục chừa từng khổ đau.

Thích Nữ Trí Hải
(1938-2003)


Trịnh Gia Mỹ

2


Đời Vẫn Dễ Thương

Hôm qua gặp lại đôi người bạn
Ngồi nói chuyện mưa nắng thất thường
Lâu lâu tụm lại vài ba đứa
Thấy cõi đời buồn hóa dễ thương

Nhắc lại chuyện xưa, thời áo trắng
Tập tễnh làm thơ, quên học bài
Trong lớp cứ mộng ra ngoài cửa
Thẩn thờ theo bóng áng mây bay
Phương trình đại số lung linh nắng
Đáp số hình học tròn ước mơ

Ngọn gió nào phất phơ qua cửa
Hết giờ, cũng xong một bài thơ!

Rủ nhau ra quán cà phê nhạc
Học làm "thi sĩ" giống như ai
Gọi hũ "Da Ua" ngồi nhấm nháp
Lim dim nhìn lá úa vàng phai

Cuộc đời tưởng đâu toàn mộng đẹp
Cái gì rồi cũng như ước mơ!
Ai dè một phút, đời thay đổi
Lững thững trông như những đứa khờ!

Đứa "khờ" nhìn đứa "khôn" múa rối
Ôi! Thấy mà như trong chiêm bao
Chiêm bao có rất nhiều mộng đẹp
Đâu như ác mộng ở đây nào!

Ác mộng nuôi thêm đời khôn lớn
Nhưng tánh ngu ngơ mãi vẫn còn
Một đêm trăng sáng thuyền vượt thoát
Hành lý chỉ là ánh trăng con

Trốn qua nửa biển, trăng là bạn
Xa nhà, tưởng mất hết thật rồi
Nước mắt âm thầm lăn xuống má
Mỗi đêm nhìn thấy cuộc đời trôi
Buồn, lại ngồi viết bài thơ nhỏ
Như thuở nào phấn trắng, bảng xanh
Mầu nắng vàng hoe, thân biệt xứ
Bài thơ hiu hắt, cũng... thôi đành!

Nào dè gặp lại người xưa củ
Thế giới coi vậy mà nhỏ xinh
Có duyên, lạc đâu rồi cũng gặp
Tưởng xa, nhưng vẫn ở quanh mình!

Gặp nhau, nhắc lại thời tuổi nhỏ
Coi như giấc mộng của đêm qua
Chuyện vui buồn, cười ra nước mắt
Mà sao lại thấy dửng dưng à!

Thôi gặp lại nhau là đã đủ
Cuộc đời như những áng mây qua
Mây bay, hiển lộ trời xanh ngắt
Là chính cõi lòng ta với ta!

Gặp nhau, nhắc chuyện còn, chuyện mất
Để vui trong cõi tạm, Vô Thường
Một mai ai có về với đất
Còn thấy cuộc đời thật dễ thương !

Trịnh Gia Mỹ

3-content
Bản vẽ
Duy Thanh
2010

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.