Hôm nay,  

Thơ Lưu Hiểu Ba

17/02/201100:00:00(Xem: 11766)

1
Lưu Hiểu Ba, Thơ tặng người vợ mất sạch


Một Lá Thư Là Đủ

Một lá thư là đủ
cho anh vượt qua và đối diện
em để nói

khi ngọn gió thổi qua
đêm
dùng nó như máu
để viết bài thơ bí mật
nhắc nhở anh mỗi
lời đều là lời cuối

giá băng trong thân xác em
tan chảy vào huyền thoại lửa
trong mắt kẻ giết người
thù hận biến thành đá

hai chấn song sắt
đột nhiên khít lại
những con đom đóm bay phần phật tới bóng
đèn, dấu hiệu muôn đời
đuổi bắt theo hình bóng em

8.1.2000


Người Tù
Của Tham Lam

tặng người vợ mất sạch, mất hết

một người tù
chen lấn vào trong chuỗi đời em
rất tàn nhẫn và đầy tham lam
sẽ không để em
mua một bó hoa cho chính mình
một miếng sô cô la, một bộ đồ đẹp
hắn không cho em
thời gian, không một phút nào
hắn cho em

làn khói trong lòng bàn tay em
hắn hít vào, hít vào, hết sạch
dù là tro tàn cũng không thuộc về em,
thân xác hắn trong lao tù của Đảng Cộng Sản
để túp lều tinh thần em xây
không cửa lớn không cửa sổ

không kẽ nứt
khóa em lại trong cô đơn
để chết mòn

hắn buộc em phải chịu đựng hằng đêm
mượn xác chết của hăm dọa
hắn kiểm soát ngòi bút em
khiến em viết vô số thư
làm cho em hết hy vọng
chà đạp lên nỗi đau của em
là niềm vui cho sự buồn chán của hắn

cái gã đó của em
mất biệt trong những đường
chỉ tay đau đớn của hắn
nơi mà mỗi đường chỉ
đều phụ bạc em

chế độ độc tài ngu dốt chẳng thấy gì
cướp đi xác chết của em
trong một đêm đầu em bạc trắng
để hoàn tất truyền thuyết, huyền thoại về hắn
khoảnh khắc hắn tự thấy mình đầy ắp

những việc làm chính nghĩa
mà em thì chẳng được gì
ngoài thằng tù này
chiếm cả không gian trong lành
của tương lai em

một ngày mới đã lên
hắn lại đưa ra một lệnh khác
em lại phải đi trên đường cô đơn
không người không nhớ tưởng
dùng cuộc sống trống rỗng này
để mang đống sách nặng
trên đường đến cho hắn
hắn rất giỏi lợi dụng
mỗi cơ hội để lấy sạch
những thứ em có thể có

yêu dấu
vợ anh
trên cõi trần ai
sa đọa như thế này
tại sao em
chọn một mình anh để chịu đựng

7.23.1999


Muốn Trốn

bỏ qua các liệt sĩ hình tượng
anh muốn nằm dưới chân em, ngoài
việc sắp chết đây còn là
một bổn phận của anh
khi tấm gương lòng mình
trong sạch, hạnh phúc sẽ lâu dài

những ngón chân em sẽ không lìa ra
con mèo sát cạnh bên
em, anh muốn đuổi nó đi
mỗi khi nó xoay đầu, duỗi
nanh vuốt nhọn vào anh
sâu trong đôi mắt xanh của nó
dường như là ngục tù
nếu anh mù quáng bước ra
dù nhẹ nhàng nhất
bước chân anh sẽ thành con cá

8.12.1999


Rạng Đông


bên kia bức tường xám cao, giữa
tiếng bằm rau cải
biên giới rạng đông, bị chia cắt,
xua tan bởi tinh thần bại liệt

có gì khác nhau
giữa sáng và tối
dường như chỉ lướt qua trên hé mắt
anh, từ chỗ ngồi cùn rỉ
anh không thể nói có phải đó là
những chuỗi ánh sáng
trong xà lim, hay cõi thánh thần nào
bên sau bức tường
mỗi ngày đều có xung khắc
làm mặt trời kiêu căng
sửng sốt không cùng

rạng đông trống vắng mênh mông
em ở nơi xa
với những đêm ấp ủ tình nồng

6.30.1997
LƯU HIỂU BA

Bản dịch Việt: Huỳnh Kim Quang
(Theo bản anh ngữ của Jeffrey Yang)





Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.