Hôm nay,  

Thơ Thơ

05/08/200200:00:00(Xem: 7018)
Thanh Thaœn

Cỡi trâu lên trên núi
Nằm ngưœa phơi đồng dao
Vác cày đi lạo xạo
Chân vướng giaœi lụa đào.

Những nhánh cười thanh thaœn
Buổi mai rợp bóng cò
Em lú mầm sinh saœn
Thơm bầu sữa con so.

Mùa về hong áo Tết
Cuống bí rụng xuân thì
Nắng vàng reo ngoài nội
Hồng đào má hài nhi.

Điệu chầu văn khơi lộng
Ngũ cung giaœi lụa là
Úm tình trên chiếu hoa
Dang chân từng hồi trống

Chẳng lo chi giềng mối
Chờ khi ánh sao băng
Anh thầm reo con rối
Là dòng suối truy hoan.

Phạm Quang Ngọc

*

Tháng Baœy Tìm Nhau

Tháng Baœy con cháu Rồng Tiên,
Chia sông xeœ núi hai miền Bắc Nam.(*)
Tháng Baœy Chức Nữ, Ngưu Lang,
Ngân Hà ngăn cách chứa chan lệ sầu,
Chuông ngân em rước lễ đầu,
Tìm nhau trong tiếng kinh cầu mà thôi...

Việt Nhi

(*) 20.7.1954: ngày chia đôi đất nước Việt Nam

*

Đêm Thánh Lễ

(Thân chúc hai em Mỹ - Linh hạnh phúc & bình an trong tay Chúa)

Chúa răn dạy con học bài bác ái,
Phật khuyên con lòng mãi mãi từ bi.
Kể từ ngày con mang mối tình si,
Con tuyệt vọng, chẳng thiết gì nữa caœ.

Phật răn dạy con học bài hỉ xaœ,
Chúa khuyên con chớ nên quá đam mê.
Vì dòng đời là xiềng xích lê thê,
Ghìm nhân thế bước nặng nề bối rối.

Hãy bình tâm dành một giờ sám hối!
Vốn người phàm, con mang tội tổ tông.
Rồi Phật Trời cứu rỗi kiếp long đong,
Người yêu đấy! Con cũng đừng vội vã!

Người yêu đấy! Lòng quen mà mặt lạ!
Tình trăm năm nào đâu quá muộn màng.
Hãy bền lòng! Đừng uyœ mị khóc than,
Lòng nhân ái là thiên đàng con đó!

Hãy cầu nguyện! Lời nguyện cầu thương khó,
Đem lòng thành chứng toœ với người thương!
Cuộc tình nào không khổ lụy sầu vương!
Hãy thắp nến cúng dường đêm thánh lễ!

Việt Nhi

*

Năn Nỉ

Đã quá nưœa đêm rồi
Anh vẫn còn thao thức
Khi chiều em bực tức
Làm anh nguœ không yên.

Ôi tình yêu thiêng liêng
Hờn ghen và giận dỗi
Bằng lòng và phaœn đối
Mới vui đó buồn đây.

Lớn rồi còn thơ ngây
Như một nhà thi sĩ
Không vững vàng ý chí
Cứ than thơœ suốt ngày

Ngọt bùi và đắng cay
Tình yêu đầy hương vị
Thôi cũng đành năn nỉ
Đừng giận anh em ơi!

Phạm Tình Thơ


*

Mặn Mà Sắt Son

Mùa Thu xứ Úc mơ màng
Lá rơi lác đác nhuộm vàng hồn em
Nhớ ngày gặp gỡ làm quen
Dịu dàng anh nói tiếng yêu ngọt ngào
Tình yêu như khói thuốc lào
Khi say khói thuốc tươœng vào Thiên Thai
Hoàng hôn lạc lõng đôi vai
Em đi xuống phố mua vài linh tinh
Người đông phố xá hữu tình
Nào ai có biết riêng mình cô đơn
Em đi mưa rớt đường trơn
Nước mưa nước mắt làm mờ mắt em
Trời bày chi chuyện tình duyên
Để rồi anh nói hàn huyên xa gần
ƠŒ đời hai tiếng ân cần
Cho nên em muốn anh gần người thân
Về đi anh sẽ vui lần
Thời gian là thuốc phai dần tình ta
Yêu anh cầu chúc thật thà
Cầu mong anh mãi mặn mà sắt son.

Trần Hoàng Mai

*

Nhịp Cầu Ô Thước

Tơ trời tháng Baœy mưa ngâu
Hạt mưa nỗi nhớ ướt đầu đôi ta
Phố xưa quán xá la cà
Đèo nhau xe đạp chẳng tha chỗ nào
Em mê hương vị ngọt ngào
Chè thưng táo sọn sắc màu sương sa
Ớt cay chắc lưỡi hít hà
Goœi tôm đu đuœ đôi ta thật tình
Thương thời áo trắng học sinh
Quê hương một thuơœ thanh bình rong chơi
Mưa ngâu tình nhớ đôi lời
Nhịp cầu Ô Thước giữ đời cho nhau
Hạ về phượng đoœ một màu
Sân trường hai keœ chia xa neœo đường
Em còn ngày tháng sân trường
Anh thời loạn lạc mười phương vẫy vùng
Mưa ngâu tháng Baœy tao phùng
Phận trời giông bão không cùng ước mơ
Tù đày caœi tạo vật vờ
Em đời nghiệt ngã mộng mơ tan rồi
Trời mưa qua lại về trời
Nhịp cầu Ô Thước nhịp đời tang thương
Nhoœ còn ơœ lại quê hương
Ta thằng xa xứ còn vương tình đầu
Mưa về tháng baœy mưa ngâu
Mai về quê cũ bạc đầu tìm nhau
Nhớ chăng một buổi hôm nào...

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Ngày Em Trơœ Lại

Khi em về
ngôi nhà xưa thay chuœ
Ngõ hoang vu
Vườn ngập lá cành khô
Xóm làng thôn
hoang vắng quá tiêu sơ
Không gian chết
và thời gian lo sợ

Em trơœ về
quê hương cũ bơ vơ
Thấy lạc lõng
trong tận cùng bỡ ngỡ
Thấy xa lạ
như chưa từng gặp gỡ
Caœ một thời thơ ấu
những ngày xưa.

Thế hệ đã qua
trong ê chề nhục nhã
Cõi nhân gian giờ
gian dối những đaœo lừa.

Vân Lam

*

Nhớ Một Người Thơ

Gưœi một giọng thơ hậu phương cuœa SG năm xưa

Mười ba tuổi - em làm thơ đăng báo
Lời dịu dàng cuœa em gái hậu phương
Gưœi người trai heo hút trấn biên cương
Bằng ý nhớ - lời thương tha thiết nhất
Em kể lể - đã nhiều đêm bật khóc
Bơœi trời xa tiếng súng vẫn vọng về
Cao nguyên buồn - đêm giá lạnh tái tê
Trong đêm tối - mắt hờn canh bóng giặc
Anh có tiếc" Một thời anh đã mất
Xác phượng hồng tơi taœ tóc ai bay
Đêm học thi - mà khói thuốc quyện dài
Trên giấy nháp - đầy nét hình em gái
Nay áo trận quên một thời vụng dại
Em gái buồn vẫn nhớ dáng anh xưa
Trời Cao Nguyên - đêm mờ mịt gió mưa
Thơ em viết - ấm lòng anh xa xứ
Cao Nguyên đó - một chiều buồn boœ ngoœ
Để giặc về cày xới caœnh tang thương
Uổng đời trai - súng gãy giữa sa trường
Giặc chưa đến - đã tan hàng boœ chạy
Đừng trách anh - bơœi cuộc đời oan trái
Trước lệnh hèn - tàn nhẫn với ba quân
Tổ quốc cần - lãnh đạo chỉ lo thân
Bên vợ đẹp - con ngoan và tiền bạc
Thì đừng trách - khi quân đoàn tan nát
Giữa Sài Gòn hoa lệ vẫn như quên
Tỉnh lộ 7 B bom lưœa đạn vang rền
Quân - Dân chết dễ dàng như ong kiến
Rồi tan tác - caœ miền Nam diễn tiến
Mùa Thu về trái tiết gió tháng Tư
Một tương lai mờ mịt khói sa mù
Đau nghẹn tuœi - cuœa lòng người chiến bại
Trời mùa Đông - đêm trong tù tê tái
Giấc nguœ chập chờn bỗng nhớ về em
Dòng thơ xưa ý nhớ rất dịu hiền
Em còn viết tiếp cho người thua cuộc""
Thôi em nhé - miền Nam trong vận nước
Cùng quê hương - cùng lịch sưœ trăm con
Mà người về như ma quyœ oán hờn
Trút căm phẫn lên miền Nam yên tĩnh
Anh vẫn biết ý thơ em hằng vĩnh
Nhưng mực khô - như súng gãy giữa đời
Để bây giờ vẫn nhớ chuyện xa xôi
Em gái nhoœ - một thời thơ tha thiết.

Thy Lan Thaœo

*

Mộng Ngày Về Thăm Cố Hương

Mơ một ngày về thăm cố hương
Cùng bạn dạo bước chốn thân thương
Lắng nghe hơi thơœ trong tim giá
Trăn trơœ bao năm những đoạn trường.

Ta về thăm lại giòng sông xanh
Sữa mẹ thơm lừng, nước uốn quanh
Sáu nhịp Trường Tiền, ngời bóng nước
Vỹ Dạ liễu rũ trúc thanh thanh

Ta dạo lên thăm núi Ngự Bình
Khung trời kyœ niệm lúc bình minh
Như ta đi học năm xưa đó
Dáng nhoœ cắp sách đi một mình.

Điện ngọc cung vàng quê cha xưa
Hạt long, mão phụng mấy đời vua
Oai hùng thành quách bao năm tháng
Tuế nguyệt phơi gan ngọn gió đùa

Thiên Mụ, Tháp Bà linh hiển xưa
Nghe chim hòa nhạc bướm làm thơ
Cá vàng bơi lội trong khe đá
Dấu tích ngàn xưa chưa xóa mờ.

Thanh Tương

*

Chia Lìa

Ngày chia tay có mưa rơi trên lối
Mưa giăng giăng và bóng dài rất moœi
Biết về đâu khi trời đã về chiều"
Ôi! Mịt mùng gió lạnh đìu hiu
Chân ngao ngán, lòng thơœ dài như muốn khóc
Tóc đã bạc
Chân thì non
Đời xuống dốc
Biết về đâu khi trời đã về chiều
Ngày xưa cũng tại chữ yêu
Nay dãy chết.

Khánh Hòa

*

Quên Già

Không nhớ là mình tám mốt đâu
Tóc chỉ muối tiêu, chưœa bạc đầu
Đi còn ngay ngắn, chân bước lẹ
Răng chưa rụng hết, gối chưa sao
Giấc nguœ an lành, ăn ngon miệng
Da mặt phẳng lì, chưœa nhăn nheo
Mắt sáng lại rồi, tai chưa điếc
Sinh hoạt hàng ngày vẫn trước sau
Học vấn trau dồi, tuần hai buổi
Cố gắng tiếp thu mới nhớ lâu
Tôi sống hồn nhiên như vậy đó
Quên đi tám mốt đã trên đầu

Đan Thanh

*

Làng Tôi

Ven làng tôi có dòng sông Cưœa Cấm,
Mùa nước về mang nặng trĩu phù sa.
Bát ngát cánh đồng mênh mông màu mỡ,
Lúa vàng đu, như sóng biển bao la.

Lũy tre xanh xanh quanh làng bao bọc,
Ngói hồng tươi san sát những mái nhà.
Tiếng sáo diều ai âm vang trầm bổng.
Cao vút lưng trời sừng sững một cây đa.

Kĩu kịt trưa hè mẹ ru bé nguœ,
Tiếng ầu ơi, êm dịu tận ngàn xa!
Hàng phượng vỹ trổ hoa thơm rực rỡ,
Sáo cành cao vui ríu rít hót ca.

Dưới bóng hàng cây đàn trâu nhai coœ,
Boœm beœm hàm đưa, bọt mép trào ra.
Bên giếng khơi trong mấy cô thôn nữ,
Soi bóng mình còn ngỡ bóng tiên sa.

Mỗi năm tới với hai mùa lúa chín,
Gái trai làng vui gặt lúa hát ca.
Gió thoaœng đưa hương mùi cơm gạo mới,
Nước thanh bình đời lại đẹp như hoa.

Triệu Nam

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.