Hôm nay,  

Hollywood Học Làm Phim Ơû Tq: Thuế Cao, Kiểm Duyệt Quá Kỹ

14/06/199900:00:00(Xem: 6563)
THƯỢNG HẢI — Kỹ nghệ điện ảnh Trung Quốc được nhà nước bảo vệ rất kỹ trước làn sóng xâm lăng của Hollywood: Chỉ tối đa khoảng 10 phim Mỹ vào được thị trường Trung Quốc mỗi năm, và năm nay thì chỉ có 6 phim Mỹ vào được, trong khi năm ngoái là 7 phim và một năm trước đó nữa là 9 phim, theo tường trình của Los Angeles Times hôm Chủ Nhật.
Một phần của lý do xiết lại số phim Mỹ bởi vì sự thành công của phim Titanic đã thu tới 40 triệu đô, tức 10 lần con số thu của phim Trung Hoa thành công nhất. Thế nên nhà nước mới tạo ra bốn khoảng thời gian không cho chiếu phim nước ngoài — những tuần lễ nghỉ lễ và tế nhị chính trị nhất, như ngày 4.6, kỷ niệm 10 năm Thiên An Môn.
Còn vì tiền nữa. Sau khi trao 60% tiền thu từ vé bán cho đối tác Trung Hoa China Film, và trả đủ thứ thuế, chi phí in ấn, hãng Mỹ 20th Century Fox chỉ lấy về được có 12% tiền thu từ vé bán— trong khi tại các nước khác phải là con số 50%.
Chiếu phim Mỹ ở Hoa Lục còn tùy theo mùa chính trị. Hồi tháng 5, sau khi NATO thả bom trúng tòa đại sứ Trung Quốc ở Belgrade, Nam Tư, chính phủ Trung Quốc dẹp liền các phim Mỹ “Saving Private Ryan” và “Enemy of the State,” thay chúng ngay bằng các phim chiến tranh Nam Tư.
Walt Disney và Sony Pictures đã bị lạnh nhạt sau khi phổ beín phim Kundun và “Seven Years in Tibet”, các chuyện về đời Đức Đạt Lai Lạt Ma mà Bắc Kinh không ưa. Quan hệ còn căng cả với nhà đại hồ cầm Mỹ gốc Hoa Yo-Yo Ma, người bị cấm trình diễn ở Hoa Lục cho tới năm nay sau khi góp phần chơi nhạc đệm trong phim “Seven Years in Tibet.”

Nữ diễn viên trở thành đạo diễn Joan Chen đã quay phim đầu tiên của bà, “Xiu Xiu: The Sent Down Girl,” tại Tây Tạng không có phép. Kết quả: bị phạt 100,000 Mỹ Kim và bị cấm một năm làm việc ở Hoa Lục.
Nhưng nhiều hãng Mỹ đã học được cách chen vào Hoa Lục: họ phải hợp tác với các hãng địa phương, nhỏ, cùng sản xuất để tránh trả thuế nhập cảng và nhiều thứ thuế, và được tăng phần thu về lên tới 30% hay 40%.
Universal Studios tuần trước mới loan báo rằng đã bắt đầu quay phim chung với Trung Quốc, phim “The Women’s Pavillion,” với các vai do Willem Dafoe và nữ tài tử và nah sản xuất Trung Quốc Yan Luo, về một phụ nữ gây chấn động dư luận khi bà nhân ngày sinh nhật 40 của bà đã mua tặng chồng một cô vợ bé và rồi bà yêu một nhà truyền giáo Mỹ (do Dafoe đóng). Bối cảnh phim là năm 1937.
Luo, cũng như các nhà sản xuất ở Trung Hoa, phải trình phim bản cho nhà nước trước khi quay, và phải có tất cả các phần được thuận bởi một hội đồng kiểm duyệt trước khi kết thúc phim. Mặc dù quy luật điện ảnh cấm các đề tài như ngoại tình, đồng tính, Luo và các đạo diễn khác né được chính sách này bằng cách đưa bối cảnh này ra trước khi đảng CSTQ nắm chính quyền năm 1949.
Sau khi đọc phim bản, Sở Điện Ảnh TQ “có bình phẩm và lời khuyên, nhưng họ không cho đó là kiểm duyệt chính thức,” theo Luo. “Cứ hệt như là nói chuyện góp ý giữa thân hữu... Và họ nói là họ muốn có đoạn kết êm đẹp.”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.