Hôm nay,  

Thơ Thơ

19/05/200300:00:00(Xem: 5763)
Đêm Thu

Đêm thu vọng nhớ người thương
Đìu hiu caœnh cũ, canh sương lạnh lùng
Hương quan cách trơœ muôn trùng
Tình quê khắc khoaœi lệ đầm trong tim

Đan Phụng
Sydney mùa Thu năm Quý Mùi

*

Yêu Thương

Và tôi yêu khắp thế gian
Từ ngàn năm trước yêu tràn hôm nay
Chừng như có chút men say
Trong tim chợt hóa hương bay đầy trời
Yêu ai khắp caœ con người
Tiếng chim nào hót mà lời véo von

Ô hay! Một maœnh trăng tròn
Soi thăm thẳm caœ núi non sông ngòi
Mùa nào nước nổi trong tôi
Đất khô hạn sẽ sinh sôi vô vàn
Tươœng chừng muôn vật hỗn mang
Yêu thương một niệm caœ càn khôn yên.

Lý Thừa Nghiệp

*

Nhớ Mẹ Hiền

Nhân ngày lễ cuœa Mẹ hiền

Nhớ mẹ ru con ngọt ngào như khúc hát
Con say nồng giấc nguœ mẹ vui
Chăn ấm nào hơn tay mềm cuœa mẹ
Đã cho con ấp uœ những ngọt bùi
Vào cuộc đời cho con mấy tình thương
Mẹ ru con không kể bao canh trường
Trăng gác núi gà kêu sương giục giã
Mẹ ru con cuộc đời bao vất vaœ
Con lớn lên hình vóc mẹ hao gầy
Tuổi dại khờ con nào biết, nào hay
Lời mẹ hát đong đầy bao cay đắng
Bốn tao nôi mẹ nắm thẳng tay dài.
Giữa khuya khoắt ngậm ngùi...

Thanh Thương

*

HOA TRẮNG

(Tháng Năm, kính dâng Mẹ. Thân tặng các bạn đồng tâm cảnh)

Áo người hoa đỏ người vui
Áo con hoa trắng ngậm ngùi phận con
Mẹ ơi ba chục năm hơn
Hoa kia mấy độ tủi hờn với hoa
Cõi trần từ mẹ lìa xa
Đau thương, thân phận con là mồ côi
Đưa tay hái mộng, mộng trôi
Lỡ chân vấp ngã không người dìu nâng
Hoa không làm được mùa Xuân
Trăng không làm nổi một lần sáng trăng
Đã bao nhiêu độ tháng Năm
Nhìn người hoa đỏ con thầm lệ rơi
Đoạn trường ai vẽ mẹ ơi
Âm dương hai cảnh, hai nơi chia lìa
Cõi tiên vội vã mẹ về
Đường trần con mẹ não nề tiếc thương
Lòng con, đây, một nén hương
Đốt lên, khói mỏng như sương, nhạt mờ...
Nhìn bông hoa trắng bơ vơ
Mẹ ơi lệ đẵm hai bờ mắt nâu...
Ngô Minh Hằng

*

Hai Con Bong Bóng

Thế nào anh cũng gọi em
Bởi vì em cũng rất thèm gọi anh
Ngoài trời anh ạ, mưa nhanh
Lòng em từng giọt chảy quanh mắt buồn
Mưa đều, từng đợt mưa tuôn
Hai con bong bóng trên nguồn đuổi nhau
Đuổi hoài có bắt được đâu
Một con hụt hẫng bên đầu sông Tương
Mệt nhoài với những đau thương
Cúi đầu nhìn ngọn Vô Thường, chào thua!
Một con đến suối Tương Tư
Say trong nghĩa suối, ngẩn ngơ tình nguồn
Ôm nhầu chăn gối mà hôn
Tỉnh hay mơ nhỉ để buồn hay vui"!
Ngoài kia mưa vẫn mưa rơi
Lòng em như thể lòng trời Ướt mem!
Và anh đã gọi cho em
Hai con tim ở hai miền sục sôi
Nhớ anh, nhớ lắm. Anh ơi!
Hôm nay nhớ đến bằng mười hôm qua
Một con bong bóng xót xa
Một con mắt ướt chan hoà vì mưa ...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Đoœ Ngầu Nước Chaœy Giòng Sông Trẹm

Kính tặng thầy Trực, để nhớ thiếu tá Hiệp tiểu đoàn trươœng tiểu đoàn Hắc Hổ

Đoœ ngầu nước chaœy giòng sông Trẹm
Trắng dã bông tràm rặng U Minh
Hoàng hôn buông phuœ vàm Thứ Chín
Nghe vịt kêu chiều nỗi xót xa
Anh người lính trận bao năm tháng
Tôi gã thư sinh mới ra trường
Đất lạ thành thân ngày xa xứ
Chung rượu mời nhau kể chuyện đời
Tan giấc công hầu ngày binh lưœa
Bút nghiên xếp lại buổi lên đường
Người yêu, bạn hữu lời từ biệt
Mẹ già một bóng thấy mà thương
Lính trận từng ngày đi muôn neœo
Trôi theo vận nước tháng năm dài
Vui với bạn bè tình Hắc Hổ
Lội ruộng băng đồng mấy ai thương
Khi về Cờ Đoœ khi hoœa lựu
Chắc Băng Xeœo Cạn mấy kinh dài
Trực thăng vận đổ như cơm bữa
Qua rặng trâm bầu áo em bay
Lặn lội quê nghèo tôi khaœo sát
Xây trường đào giếng lợp nhà dân
Đất mặn phèn chua hà tiện nước
Theo bạn ra sông tắm những chiều
Đêm nghe ếch nhái buồn não nuột
Tiếng muỗi kêu chiều dạ héo hon
Nghe câu vọng cổ buồn đứt ruột
Xuống nhịp song lang ực cái khà
Xứ lạ quê nghèo mưa tầm tã
Cá lên đồng ruộng ta đói meo
Hột vịt luộc hoài thôi cũng ráng
Lâu ngày cũng có chuột xào lăn
Vàm sông ngồi ngóng ghe từ biển
Ghé bờ mua chút cá còn tươi
Vài con ghẹ sống tôm đôi ký
Khoai mỡ, canh bầu thôi cứ lua
Nắng hạ cá về vuông để sống
Cá rô kho tộ với lươn um
Cá lóc nướng trui, rau, chuối chát
Bọn mình nhậu đã quắc cần câu


Những lúc nghe tin quân đụng nặng
Thấp thoœm lo âu đám bạn mình
Chiến chinh mấy khi người trơœ lại
Cạn chén hồ trường lúc có nhau
Hắc Hổ bạn ơi ai còn mất"
Cho lòng uất nghẹn một niềm đau
Thương quá cho người đi giữ nước
Chẳng thẹn lòng mình với quê hương
Câu thơ bạn giỡn khi còn sống
Ba chục năm trời vẫn nhớ luôn
Giờ đây xin gưœi người tri kyœ
Nơi suối vàng kia bạn mỉm cười

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Anh Vẫn Yêu Em Trọn Kiếp Này

Anh vẫn yêu em trọn kiếp này
Cho dù uống mãi vị chua cay
Cho dù năm tháng đầy nước mắt
Anh vẫn yêu em trọn kiếp này

Trăm năm nào có nghĩa gì đâu
Chỉ thoáng mơ thôi đã bạc đầu
Đêm tàn vẫn thấy đời chưa sáng
Một chữ duyên hờ trách chi nhau

Ai baœo ngày ấy mới sang xuân
Mắt em đã vội sáng vô ngần
Và em đã vội khoe xiêm áo
Để bước anh về thấy bâng khuâng

Thuơœ ấy vai gầy áo trinh nguyên
Em - nàng tiên nhoœ - mới lớn lên
Đôi mắt nai vàng ngây thơ quá
Anh đã miên du khắp mọi miền

Mấy chục năm rồi đời biển dâu
Hình hài xơ xác những thương đau
Anh vẫn chìm trong cơn mê hoaœng
Cố giữ trong tim mộng ban đầu

Mấy chục năm rồi vắng chiến chinh
Ngày tàn heo hút vẫn trôi nhanh
Súng gươm một thuơœ nay im vắng
Còn lại đời nhau em với anh!

Thì sao đành đoạn nói chia ly
Đành đoạn chia đôi nưœa câu thề
Đành đoạn quên đi vầng trăng cũ
Cho úa vàng trên mỗi bước đi

Đừng trách làm gì duyên nợ đó
Trầm luân cũng một cõi đi về
Những người năm ấy nay đâu caœ
Còn lại mình ta với cơn mê

Đêm mơ vẫn thấy dáng em cười
Nưœa nét xanh xao nưœa hồng tươi
Chút gì khắc khoaœi trong em nhỉ"
Hay bóng thời gian đã ngậm ngùi

Đừng tiếc ngày xuân trôi qua mau
Trăm năm vẫn chỉ giấc mơ đầu
Một mai thân xác về cát bụi
Suối lệ nào xóa hết thương đau

Đành thôi yêu em cho trọn kiếp
Cho dù một kiếp mãi đi hoang
Ngàn trước ngàn sau nào ai biết
Như sóng trùng dương vẫn miên man...

Phan Tuấn Sơn

*

Không Thể Quên

Gửi Nguyễn Kim Chung - Sói Biển

Có tháng tư nào ta ngủ yên
Nhớ buồn hận tủi mãi không quên
Ta về chân bước vương đường máu
Lộ 7B - lửa đạn vang rền...!

Ta có buồn không khi tuổi xuân
Sắc hoa thấm nở được bao lần
Ngủ trong chinh chiến hoang cuồng mộng
Quỷ lộng xé cào tan nát thân...!

Ta có tiếc gì tuổi mộng mơ
Không câu hẹn ước dưới trăng mờ
Núi rừng hoang dã thay nhung gấm
Thép súng thân quen - giặc đón chờ...

Một chút tầm thường trong cuộc sống
Tướng quen bổng lộc hóa thân hèn
Nếu son sắt giữ lời minh thệ
Thì tháng tư về đâu tối đen

Ta vẫn âm thầm nợ áo cơm
Đất người chưa nghĩa trả ơn đền
Thân ta như cát trong sa mạc
Chỉ khổ - lòng ta không thể quên...

Thylanthảo

*

Chuyện cũ anh Riêng nhớ để buồn

Áo em nắng sớm vờn theo gió
Anh nhớ đường xưa - trắng cổng trường...

Gần bốn mươi năm rồi đó em
Tuổi thơ đã mất dễ chi tìm
Áo xưa sắc trắng lòng trang giấy
Đôi mắt vương buồn rối nhịp tim

Nửa giấc nhiều đêm trở mộng buồn
Ta về lối cũ, nụ còn vương
Trường xưa còn đó - cây lim đó
Áo trắng còn không buổi tựu trường"!

Quai nón huyền nhung hồng má xuân
Em cười cho gió nắng bâng khuâng
Để anh bước ngược đường em bước
Rồi ngập ngừng mây trắng ngại ngần...!

Không một lời nhờ gió gửi trao
Dấu trong khóe mắt sắc muôn màu
Tràn câu thương nhớ theo hoa nắng
Em bước - chân buồn anh bước sau...

Hình như em chẳng bao giờ nghĩ
Có một người thương thật lặng thầm
Bước giữa cuộc đời không hoa mỹ
Tình riêng giữ lại chút dư âm...

Để rồi sương gió trăng mười tám
Người bước đi theo tiếng nước buồn
Gió núi mây rừng - trời ảm đạm
Trăng hỏa châu mờ - sương gió vương

Đất tha hương ngàn đêm trăn trở
Tám năm lao nhục trả ơn đời
Bên chồng yên ấm em đâu nhớ
Trường cũ năm xưa rộn tiếng cười ...

Và bước trên đường em lối phẳng
Làm sao thấy được gió mưa giông
Cũng như ánh mắt em yên lặng
Đâu thấy tình anh, gió ngập đồng...

Con em mấy đứa thành gia thất
Anh vẫn muộn màng bởi gió sương
Đêm đêm tỉnh giấc nhìn con dại
Một chút bâng khuâng nhớ chiến trường...!!


Mắt xưa anh vẫn còn lưu luyến
Chuyện cũ - anh riêng nhớ để buồn

Thy Lan Thảo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.