Hôm nay,  

Khúc Xương Khó Nuốt

8/28/200300:00:00(View: 4860)
Mỹ và al-Qaida cùng các tổ chức khủng bố liên hệ hình như đã học được bài học chiến tranh Afghanistan, nhưng mỗi bên lại nhìn bài học một cách hoàn toàn trái ngược. Mỹ đã thấy dùng sức mạnh quân sự ào ạt của siêu cường là có lợi để đánh sập chế độ Taliban, khiến các hang ổ của bọn al-Qaida bị phá tan trong thời gian ngắn, bọn thủ lãnh từ bin Laden trở xuống, kẻ bị giết, kẻ chạy dài tìm nơi ẩn náu, hàng ngũ tán loạn. Ngay từ phát súng đầu tiên nổ, Mỹ đã được toàn thể dư luận thế giới ủng hộ. Sự kiện này đã khích lệ TT Bush rất nhiều để ông quyết định bất chấp HĐBA LHQ, ra lệnh mở cuộc tấn công ào ạt đánh vào Iraq. Còn al-Qaida học được bài học là khi đã ra mặt công khai ở Afghanistan, lại đánh vào Mỹ một đòn dữ dội như vụ 11-9 là sai lầm lớn, vì bản chất của al-Qaida là một tổ chức vô hình, khi đã hiện hình công khai núp bóng một chế độ ở nước nào là chế độ đó phải chết trước sức mạnh vũ lực của Mỹ.
Bài học Afghanistan chưa kết thúc, vì giao tranh vẫn tiếp tục thời hậu Taliban thắng bại chưa rõ hẳn. Dù vậy nó vẫn được áp dụng ở Iraq, nhưng 4 tháng đầu hậu Saddam, chiến lược của Mỹ đã đi dần vào thế kẹt, tiến thoái lưỡng nan. Vụ đánh bom trụ sở LHQ ở Baghdad cho thấy bọn khủng bố quốc tế đã lợi dụng được thời cơ và địa bàn tốt nhất để đánh Mỹ. Cố nhiên chúng đã học được bài học nên không ngu dại ra mặt đánh thẳng vào sức mạnh quân sự Mỹ, nhưng những miếng đòn lớn nhỏ, đánh gián tiếp lại thấm thía hơn nhiều. Từ ngày 1-5, khi TT Bush chính thức tuyên bố kết thúc các cuộc hành quân lớn ở Iraq, hầu như ngày nào cũng có quân Mỹ chết và cho đến ngày 27-8, đã có 142 lính Mỹ chết, vuợt trên cả số tử trong các cuộc đánh lớn. Trung bình cứ khoảng hai tiếng đồng hồ lại có một vụ bắn lén vào lính Mỹ và liên quân Anh. Vụ đánh bom trụ sở LHQ ở Baghdad chỉ là một dấu ấn cho thấy bọn khủng bố đã có mặt ở mặt trận mới.
Khi trận chiến lớn Iraq vừa kết thúc, vấn đề ưu tiên là "an ninh và ổn định". Thế nhưng giờ đây, bước nhỏ đầu đó lại lâu hơn dự định rất nhiều. Nếu không thực hiện được an toàn thì đừng nói đến xây dựng làm chi cho mệt. Vậy làm thế nào có an toàn" Sai lầm đầu tiên của Mỹ là thay vì nắm lấy tổ chức quân đội và cảnh sát đã có của chế độ cũ để điều khiển và sử dụng, Mỹ đã ra lệnh giải tán tất cả, để tuyển lựa những người hoàn toàn mới, Bọn lính và Cảnh sát cũ mất việc, bị bỏ đói không lương, chỉ còn một con đường là oán hận và tiếp tục ngầm chống Mỹ. Họ là những mồi ngon cho các tổ chức khủng bố, kể cả phe Hồi giáo cực đoan, thu hút, cám dỗ. Nay Mỹ muốn tuyển lại quân dội và cảnh sát Iraq mới thì đã muộn. Mỹ có chương trình đưa hàng chục ngàn người Iraq sang Hungary để huấn luyện làm Cảnh sát, nhưng thử hỏi trong số này có bao nhiêu người đáng tin cậy" Và liệu bao năm nữa Iraq mới có một quân đội và cảnh sát được huấn luyện thuần thục để có thể đỡ bớt gánh nặng cho quân đội Mỹ" Bọn khủng bố quốc tế cố nhiên không chịu chờ.

Rút cuộc câu hỏi gay go nhất hiện nay là Mỹ có phải đem quân thêm sang Iraq không" Hiện đã có 140.000 quân Mỹ đóng ở Iraq, ngoài ra có thêm khoảng 20,000 liên quân, nhiều nhất là quân Anh. Việc Mỹ phải có 140,000 quân ở Iraq sau khi chế độ Saddam bị lật đổ đã là ngoài sự dự tưởng trước đây. Vì trước khi đánh Iraq, các chiến lược gia bộ Quốc phòng Mỹ dự liệu chỉ cần đóng 30,000 quân là đủ. Bây giờ hiển nhiên cần phải có thêm quân để có an toàn. Thế nhưng việc đưa thêm quân sang Iraq có nhiều vấn đề nan giải. Quân Mỹ hùng mạnh, trang bị hiện đại nhất thế giới, thích ứng cho những trận chiến dàn mặt trận hơn là đi tuần trên đường phố để bị bắn lén bắn tỉa, theo kiểu du kích và khủng bố trộn lẫn. Để làm cảnh sát cho toàn thể các thành phố và lãnh thổ Iraq, phải có thêm hàng trăm ngàn quân mới đủ. Quân đội Mỹ hiện nay là quân "nhà nghề" chớ không phải lính non theo kiểu quân dịch. Quân nhà nghề tình nguyện thời bình nên phần lớn đã có gia đình. Quân đội nào cũng phải sẵn sàng xông pha chiến trận, nhưng khi trận chiến kéo dài bất tận, người lính xa gia đình dù luân phiên vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng vợ con họ ở nhà. Bọn khủng bố không biết lợi dụng tình thế này hay sao"
Vậy tại sao Mỹ không vận động LHQ cho quân quốc tế tiến vào Iraq" Nếu Mỹ không chịu chia sẻ quyền chỉ huy và quyền kiểm soát một nước Iraq hậu chiến, chưa chắc có một nước lớn nào trong HĐBA đồng ý. Thế thường, không ai chịu cảnh người ăn ốc, kẻ đổ vỏ. Nhưng dù có quân quốc tế đến, vẫn có một thứ ở ngoài con tim vì nó "liền khúc ruột". Đó là vấn đề tiền. Lính Mỹ hành quân ở ngoại quốc được thêm phụ cấp, thí dụ nếu có thêm 2 Sư đoàn, ngân sách Mỹ sẽ phải tốn thêm 10 tỷ đô la một năm về lương bổng. Hiện nay Mỹ phải chi đến 4 tỷ đô la một tháng cho việc đóng quân ở Iraq. Nếu có thêm quân quốc tế, Mỹ cũng phải è cổ ra chịu phí tổn nếu Mỹ làm chỉ huy. Ngoài ra, theo lời ông Toàn quyền Mỹ Paul Bremer, Iraq cần phải có hàng chục tỷ đô la mỗi năm đóng góp từ bên ngoài để xây dựng lại, vì kinh tế dầu lửa Iraq dù có khai thác được xuông xẻ cũng không chịu đựng nổi gánh nặng này.
Riêng về đồng tiền, sự thâm thủng ngân sách Mỹ đang mắc chứng "phì nộn" vì càng ngày nó càng lớn. Nó đã lên đến một số kỷ lục 324 tỷ đô la, dự ước hàng ngàn tỷ trong thập niên tới. Nhưng Mỹ không thể nào rút khỏi Iraq, vì rút ra là thất bại, ảnh hưởng đến vai trò của Mỹ trên thế giới. Vì người ta sẽ cho rằng Washington đã làm mất ổn định ở một trung tâm sản xuất dầu lửa lớn nhất hoàn cầu. Iraq không phải là một góc tối tăm ít người nhìn đến như Afghanistan. 500 năm trước đây, thành Baghdad đã là thủ đô của thế giới Hồi giáo khi đạo này bành trướng đến thời hưng thịnh nhất. Bọn khủng bố chủ trương Thánh chiến nay chọn nơi này làm địa bàn đánh sự chiếm đóng của Mỹ là đã có ý đồ thâm độc rồi vậy.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.