Hôm nay,  

Thơ Thẩn Mà Chơi

12/05/200300:00:00(Xem: 5113)
Làm Chuyện Tréo Ngoe!

Qua bài phoœng vấn cuœa Hữu Nguyên: “Ông Lê Phụng phân tích âm mưu thành lập “Qũy hỗ trợ, vận động cộng đồng người Việt Nam ơœ nước ngoài” cuœa Cộng Saœn VN” ta biết: “Ngày 30 tháng 10 (2002) văn phòng thuœ tướng CS ra quyết định số 990, thành lập QHTCĐ do phó thuœ tướng CS Vũ Khoan ký thay thuœ tướng Phan Văn Khaœi... theo quyết định số 990 thì thoạt đầu, nhà nước CS boœ vô quỹ này 7 tyœ đồng VN... nhằm “giúp người Việt haœi ngoại ổn định và phát triển” (SGT số 307 tr.25, 26). Cô Gia thấy Việt Cộng làm chuyện “tréo ngoe” là không lo cứu dân trong nước mà lo bầy đặt kiếm cớ “hỗ trợ cho người Việt haœi ngoại” để bòn rút ngoại tệ và gây rối, nên viết bài này.

Người dân trong nước quá cơ hàn,
Nhưng Việt Cộng đâu có ngó ngàng!
Cứ để nước triền miên lạc hậu,
Luôn dìm dân vĩnh viễn lầm than.
Giờ thì đột ngột chi tiền cuœa,
Nay lại bỗng dưng xuất bạc vàng!
“Hỗ trợ cộng đồng nơi haœi ngoại”,
Rõ ràng Cộng phỉ có mưu gian!

Cô Gia

*

Ai Tỉnh Ai Điên

Kính họa vận bài “Cuộc sống đaœo điên” cuœa Nam Man đại gia trong mục “Thơ Cù Nèo” trên SGT số 307

Biết ai đang tỉnh, biết ai điên,
Năm tháng tranh đua ơœ... trận tiền.
Chỗ có hơi đồng, mò đến gấp,
Nơi không tiếng bạc, lén đi liền.
Người giàu lấy của mua vui thú,
Keœ khó tìm phương tránh muộn phiền.
Keœ giúp tha nhân, người cướp cuœa,
Biết ai đang tỉnh, biết ai điên.

Trường Xuân Lão

*

Kiếp sống thừa

(Viết về thành phần được CS bảo trợ, núp bóng Tỵ Nạn, phản bội dân tộc, xây “Nhịp cầu giao lưu” từ xưa đến nay)

Miễu

Cuộc đời sao lắm bể dâu
Chuyện non, chuyện nước qua cầu gió bay
Ông xanh sao khéo đặt bày
Tạo phường “Cẩu trệ” để đay nghiến đời

Nói

Uốn ngòi bút, đỏ ngời phản trắc
Gập thân người, tím phận bầy tôi
Chữ văn chương, liêm sỉ rã rời
Cõi nghệ thuật, vẽ vời thô tục
Bất nghĩa, vong tình, thiên cổ nhục
Giang sơn ngộ biến bất tri sầu
Thôi xin đừng nói chuyện không đâu
Mầm phét lác hằn sâu não, tủy
Bất trung, bất lương, bất nhân, bất trí
Tựa phỉ “Hồ”, hang Pắc Pó khi xưa
Ngán thay một kiếp sống thừa!

Phạm thanh Phương

*

Hai Bầu Mù và Quáng

Qua bài “Đóng góp ý kiến...” cuœa Hai Bầu đăng trên báo Người Việt ngày 15/2/03 có đoạn: Người Việt tÿ nạn haœi ngoại về VN, vậy có phaœi mặc nhiên là họ chấp nhận chế độ CSVN...”

Hai Bầu đã viết kiểu mù quáng,
“Du lịch mặc nhiên nhận Cộng saœn”!
Đừng có đặt điều để cực đoan,
Chớ nên bày chuyện hòng gây loạn.
Lập lờ mong kéo keœ theo phe,
Đánh lận muốn lôi người nhập đaœng.
“Đóng góp...” thế ni là hoœng rồi
Hai Bầu đã viết kiểu mù quáng.

Dân Đen

*

Tiếng gọi

(Được tin CSVN chính thức công khai hóa việc yểm trợ và bảo trợ cho tất cả chiến dịch 'Giao Lưu" tại Hải Ngoại trên mọi hình thức như văn Hóa Nghệ Thuật,v,v..)

Chui rúc mãi cũng lòi mặt mốc
Bọn cuồng nô "Văn hóa giao lưu"
Vay danh thơm Nghệ thuật yêu kiều
Mượn Tỵ Nạn, gây mầm phản trắc

Hỡi những kẻ, bầy tôi lũ giặc
Hết đường lòe, uỡn ẹo gian manh
Cả lũ đần móc ngoặc, cầu danh
Quay về nhé, thành tâm xám hối

Hãy tỉnh thức hồi quy nguồn cội
Đừng tham tiền, não trạng lú mê
Bả lợi danh, khóa chặt lối về
Đời nham nhở, vương mùi bùn, phẩn

Chớ để chữ lương tâm "khánh tận"
Nhuốm u sầu, điếm nhục lương tri


Khiến vong linh tiên tổ lụy bi
Vương tủi hận, khó lòng siêu thoát

Nhục! Con cháu, ra phường đốn mạt
Cúi gục đầu, bất nghĩa, tình vong
Núi sông ơi! thắt ruột se lòng
Nỗi uất hận, bao giờ mới cạn

Lắng nghe đi, tiếng lòng ai oán
Mở mắt nhìn, thiên hạ khổ đau
Cõi trăm năm, thế sự bể dâu
Dân khốn khổ, sơn hà tan tác

Thôi! giã biệt, "nồi cơm Đảng, Bác"
Quay về đây ấp ủ yêu thương
Xót quê hương, huyết lệ đoạn trường
Bừng sáng lửa, trên ngàn cơn sóng

Gió thành bão, trùng khơi biến động
Cuộn sóng thần, rửa nhục non sông
Thương quê cha, son sắt một lòng
Yêu đất Tổ, sáng ngời chính nghĩa.

Việt Phong

*

Chú Cường Baœnh Quá

Trong mục “Chuyện Cộng Đồng-phần II” SGT số 303 cuœa Hữu Nguyên có ghi: Triển lãm thế hệ 1.5... có nhiều buổi họp và Bội Trân thường xuyên tham dự (nói luôn miệng) và cô luôn luôn đóng vai trò chỉ đạo, định hướng sáng tác... Bội Trân cũng đã xác nhận anh Lê Phú Cường là người đã giới thiệu Bội Trân với nhiều nhân vật...”

Triển lãm ai ai cũng thấy mà,
Thấy luôn tay vẹm nó thò ra.
Bội Trân to miệng họp hành quát,
Nữ quái rộng mồm chỉ đạo la.
Nghệ sĩ bất bình lèo lái khỉ,
Chú Cường xông xáo kết giao ma.
Ngày khai diễn mặt mày tươi rói,
Tay bắt mặt mừng baœnh quá ha!

Thế Nhân

*


Luận Về Việc Chê Khen

“Chọn người rồi hãy gầy dựng” trong câu chuyện phiếm cuœa “Mõ Sàigòn” SGT số 305, Mõ có nói: Khen đúng là bạn, khen sai là thù và chê đúng là bậc thầy. Xin có bài thơ về việc chê khen để kính tặng ngài Mõ Sàigòn:

Việc sai, việc đúng, việc chê, khen,
Xưœ dụng nhập nhằng chẳng được hen.
Chê đúng, chê nhầm... thì tốt lắm,
Khen sai, khen bậy... chớ ham nghen.
Rồi dương oai quá gây phiền phức,
Cứ diễu võ hoài tạo nhoœ nhen!
Biết được lẽ đời đâu để bụng,
Việc sai, việc đúng, việc chê, khen.

Thái Châu

*

Vạch Vú Thi Công

Kính họa vận bài “Keœ lạ mặt” cuœa Trường Xuân Lão đại gia trong mục “Thơ thẩn mà chơi” SGT số 306, nói về nữ dân biểu Kirstie Marshall đã vạch vú cho con bú trong phòng họp:

Cho con bú mớm tại ngay phòng,
“Vạch vú” khơi khơi trước đám đông.
Khiến caœ hội trường trơ mắt ngó,
Mần nhiều dân biểu ngẩng đầu trông.
Phe Lao Động... sắp “giương cây gậy”,
Cánh Tự Do... toan “thaœ lợn lòng”.
Ước được mần răng rồi mỗi tháng,
Nhiều bà đến “vạch” để thi công.

Phó Thường Dân

*

ƠŒ Hà Nội, Nói Như Vẹm

Theo baœn tin “Đại sứ Iraq ơœ Hà Nội vẫn tiếp tục trong cơn mộng du” (Nam Úc tuần báo số 389) thì ông Al Mukhtar, đại sứ Iraq tại Hà Nội, là người chỉ mới đây 3 tuần trước đã báo động rằng, nếu ông ta gặp các đại sứ Mỹ và Anh hay Úc thì ông ta sẽ tát vào mặt họ”.

Nhà ông chưa chết đã là may,
Mẹ họ, còn đòi tát mặt ai"
Giống hệt ba thằng cu nói khoác,
Y chang mấy chú Vẹm khoe tài.
Quan thầy đã gục đầu chuồn mất,
Xếp lớn đang “ôm kẹt” chạy dài.
Chết sắp tới nơi còn nói baœnh,
Còn chưa chịu lột boœ cân, đai..

*

Thất Nghiệp Dễ Như Chơi

Viết theo ý baœn tin “Peter Arnet bị NBC đuổi vì ca ngợi Iraq...(SGT 303)

Nam Man đã dặn trước ông rồi,
Lý sự vừa vừa bác nó ơi.
“Đía” quá! Là đưa đầu lãnh thẹo,
Khờ ghê! Mới chịu đấm ăn xôi.
Thời này nói ẩu không nên đấy,
Lúc đó ăn năn chẳng kịp thôi.
Xuyên tạc kiểu ông đầy hậu quaœ,
Đầu tiên... là thất nghiệp như chơi.

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.