Hôm nay,  

Quân Đội Csvn Lập 13 Đặc Khu Kinh Tế Riêng

1/16/200000:00:00(View: 6002)
BANGKOK (Bài I).- Một ký giả Mỹ, ông Anthony C. Lobaido, trong một bài báo hôm Thứ Sáu, đã trình bày chi tiết các màn làm ăn kinh doanh của Quân đội Cộng sản Việt nam, một quân đội mà ông cho rằng đã chiến thắng quân đội Lê Dương của Pháp, thắng quân đội Hoa kỳ, quân đội Trung quốc, đánh bại Khmer Đỏ trong một loạt các chiến tranh.

Một tùy viên quân sự Tây phương ở Bangkok nói: “Hiện nay ở Việt nam, khó mà nói rằng ảnh hưởng của chính phủ chấm dứt ở chỗ nào và ảnh hưởng của quân đội bắt đầu ở đâu"” Ông nói tiếp: “Tại những nơi mà Đảng Cộng sản nhận thấy có một sự sa sút về sự ủng hộ của dân chúng thì quân đội lại tiến lên kiểm soát nền kinh tế để củng cố kiểu mẫu chính trị cộng sản trên đất nước đang bước vào thế kỷ thứ 21.”

Tìm cách tăng gia uy tín của mình, phe quân nhân đã thành công trong việc đưa các tướng lãnh cao cấp nhứt vào chính phủ, kể cả vào giới ngoại giao và phát triển kinh tế.
Các kế hoạch đầy tham vọng của quân lực CSVN gồm có việc thiết lập 13 đặc khu kinh tế thương mại tự do gần biên giới của các quốc gia cộng sản Trung quốc, Ai lao và Cao mên. Đến năm 2013 thì Quân đội CSVN sẽ đưa 85.000 quân sĩ được huấn luyện đặc biệt tới những vùng nầy. Việc “thuộc địa hóa” đó chỉ là một giai đoạn đầu của việc thiết lập cơ sở cho hàng nhiều trăm ngàn dân chúng tiếp theo bước chân của họ.

Với việc kiểm soát các khu thương mại tự do, phe quân nhân không còn tùy thuộc ở chính phủ nữa. Giống như Khmer Đỏ ở trong rừng, sống về việc buôn lậu gỗ, dá quý, ma túy, v.v.. quân đội Việt Cộng tìm cách thiết lập khu vực quân sự của riêng họ.

Nói trong tờ “Việt Nam Economics Times”, thiếu tướng CSVN Nguyễn văn Chính tuyên bố:” Chúng tôi dính vào nền kinh tế không phải chỉ để làm tiền.”


Tự do hành động một cách độc lập đối với ngân quỹ của chính phủ, quân đội CSVN mua sắm võ khí và củng cố sự kiểm soát của họ đối với người dân.
Các phương pháp kiểm soát chắc chắn là sẽ thay đổi khi phe quân đội bắt đầu cho thấy sức mạnh kinh tế của họ. Đó là một điều mà bà Madeleine Albright và bộ Ngoại giao Hoa kỳ không nhận thức được, khi Hoa kỳ mở cửa tòa tổng lãnh sự tại Saigon năm rồi và bình thường hóa thương mại với chế độ ở Việt nam.

Hồi tháng 12 vừa qua, Chính phủ CSVN đã hành quyết một số những tên buôn lậu ma túy. Không giống như các nền kinh tế có nạn buôn lậu ma túy như ở các quốc gia lân bang Thái lan, Miến điện, Ai lao hay Cao mên, Việt nam thích dùng kiểu cách kiểm soát xưa đối với quần chúng.

“Ma túy là một phương tiện để kiểm soát, không khác gì việc nửa đêm cơ quan KGB tới thăm nhà bạn”. Tùy viên quân sự Tây phương xin được giấu tên, cho biết như vậy.
“Hãy nhìn ở Anh, ở Thái lan, ở Hoa kỳ. Hãy nhìn xem ma túy đã làm gì đối với thanh niên. Ma túy làm cho con người trở nên dễ bảo và mất bản năng. Họ trở thành lười biếng. Họ không dám tranh chấp gì với chính phủ. Đó là một phương tiện kiểm soát trở về với thời kỳ chiến tranh Nha phiến giữa Anh và Trung Quốc. Việc vừa rồi Chính phủ Cộng sản bắt bớ những kẻ buôn ma túy có nghĩa là chính phủ sẽ không tìm cách kiểm soát dân chúng với MTV, ma túy hay những cách thức khoái lạc khác. Đó là một dấu hiệu kinh khủng đối với những người cấp tiến Tây phương nghĩ rằng chính phủ cộng sản sẽ nhún nhường, thay đổi và chấp nhận các giá trị Tây phương.” (Ghi chú: MTV là băng tần truyền hình âm nhạc Hoa Kỳ, nơi đây tượng trưng cho nhạc trẻ.)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Tôi đã trót có dăm ba lời về nón cối, mũ cối, và dép râu nên (lỡ trớn) cũng xin được thưa luôn, đôi câu, về cái nón tai bèo...
Trận đánh tái chiếm cổ thành Quảng Trị kéo dài 81 ngày trong mùa Hè đỏ lửa 1972 là một trong những trận đánh dài và khốc liệt nhất trong chiến tranh Việt Nam. Trong tạp chí tháng Tư trên trang mạng khảo cứu lịch sử historynet năm nay, Thiếu Tướng hồi hưu John D. Howard, một sĩ quan West Point và cựu cố vấn tại chiến trường Việt Nam vào năm 1972 đã kể lại diễn biến toàn bộ chiến dịch và trận tái chiếm lịch sử này. Xin giới thiệu lại bài viết này nhân kỷ niệm 50 năm trận tái chiếm cổ thành kết thúc vào ngày 16 tháng 9 năm 1972...
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) đã “cạn kiệt” các vấn đề quốc kế dân sinh hay sao mà lại đem những chuyện cũ ra thảo luận tại Hội nghị Trung ương 6 vào tháng 10?
... nếu không có ngày 19/8/1945 thì chắc chắn đất nước đã rẽ sang một khúc quanh mới xán lạn hơn...
✱ Đại sứ Lodge và Tướng Westmoreland đã rời Việt Nam đi tham dự hội nghị tại Honolulu, trong khi lực lượng chính phủ,do Viên chỉ huy, chiếm Đà Nẵng vào sáng sớm Chủ nhật 15.5.1966 ✱ Đính bỏ chạy chạy đến Huế, cùng với Thi, Nhuận, một số tỉnh trưởng bất đồng chính kiến, và các Phật tử công khai tố cáo sự trở lại của quân đội chính phủ. ✱ Tướng Cao, không tha thiết đến việc chỉ huy quân đoàn, HĐTL đã ép buộc ông ta nhận nhiệm vụ - từ chối ra lệnh tấn công vào các chùa ở Đà Nẵng ✱ Cố vấn Mỹ đề xuất việc không tiếp tế cho lực lượng bất đồng chính kiến, một bước mà sau đó Tướng Viên nhiệt tình tán đồng ✱ Người Mỹ cố gắng thuyết phục Thi và Đính bằng cách đổ lỗi cho các phần tử cực đoan Phật giáo trong Phong trào Đấu tranh, đặc biệt là Trí Quang ✱ CIA: Trí Quang đã thừa nhận khi lánh nạn tại Đại sứ quán Mỹ việc lập kế hoạch ... nhưng phủ nhận việc cố tình xúi giục vụ bạo động xảy ra vào ngày 8 tháng 5, 1963 dẫn đến cái chết của 8 người...
Ông Quý Hải (nói riêng) và những người CSVN (nói chung) xem chừng khó mà hiểu được điều giản dị này: “Chỉ cần làm chết một người khi người ấy không vũ khí phòng thân cũng đủ để trở thành tội ác.”
Trước thềm Hội nghị Trung ương 6, tháng 10/2022, bàn về “Tổng kết 15 năm thực hiện Nghị quyết Trung ương 5 (khóa X) về tiếp tục đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng”, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn còn nhức đầu với công tác “phòng, chống tham nhũng, lãng phí, tiêu cực”, và “chống suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" trong nội bộ”...
Phải cần thêm bao nhiêu dân oan, bao nhiêu mảnh đời bầm dập, và bao nhiêu gia đình nông dân tan nát nữa để cái nhà nước hiện hành có thể “hoàn thiện CNXH ở Việt Nam vào cuối thế kỷ này”?
Nếu không “có vấn đề” thì tại sao phải bảo vệ Đảng, nhưng bảo vệ để làm gì?
Những người vợ tù bây giờ đã cùng chồng tích cực nhận lãnh vai trò “tác nhân,” thay vì chỉ nhẫn nhục “cam chịu lịch sử” như lớp người đi trước, dù họ vẫn bị đe dọa và sách nhiễu thường xuyên...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.