Hôm nay,  

Hội Đồng Giám Mục Phản Đối: Công An Đàn Áp Giáo Dân

10/23/200200:00:00(View: 5594)
Cán bộ vào nhà giáo dân, phá bàn thờ và ảnh tượng, tịch thu sách và xây chuỗi, buộc cam kết từ bỏ tôn giáo, và ngưng mọi dạy giaó lý...
HANOI (Zenit) - Các vị giám mục tại Việt Nam đã phản đối lên Quốc Hội CSVN về tình hình đàn áp người Công Giáo trong các sắc dân thiểu số. Tin này do hãng tin Zenit của Tòa Thánh loan hôm thứ hai.
Đó là hành động chưa từng có trước giờ, kể từ khi thành lập năm 1979, mà Hội Đồng Giám Mục VN chính thức bày tỏ quan tâm về việc đàn áp giaó dân sống tại Kontum và cao nguyên, cũng như ở tỉnh Sơn La, phía Bắc.
Theo bản văn của Cha Antoine Nguyễn Văn Sơn, tổng thư ký Hội Đồng, chuyển đi bởi cơ quan Eglises d’Asie của Tòa Thánh, sự phản kháng này khởi lên trong hội nghị thường niên của Hội Đồng Giám Mục, tổ chức các ngày 12-17 tháng 10.
Giám Mục Paul Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch Hội Đồng, đã họp với 1 đại diện Quốc Hội CSVN để bàn về tình hình giáo dân miền núi. Ngài cũng trao tay 1 thư cho các dân biểu.
Cha Sơn từ chối tiết lộ nội dung thư. Nhưng 1 nguồn tin Eglises d’Asie nói là thư có nên lên nhiều vụ đàn áp giáo dân ở miền Trung và Bắc VN.
Eglises d’Asie cũng tiết lộ 1 kháng thư tương tự cũng triùnh lên Lê Quang Vịnh, chủ tịch Ban Tôn Giáo Trung Ương, hôm 9-10.

Theo bản văn, “cán bộ đã vào nhà giáo dân, phá hủy bàn thờ và ảnh tượng, tịch thu sách và xây chuỗi. Họ buộc giaó dân viết bản cam kết từ bỏ tôn giáo, và ngưng mọi giảng dạy giaó lý và Kinh Thánh.”
Các việc phản kháng của cac1 giám mục trùng hợp với chuyến viếng thăm ngày 10-16 tháng 10 của 1 phái đoàn Vatican tới VN.
Eglises d’Asie tường trình rằng nhà nước không cho phái đoàn, hướng dẫn bởi Đức Ông Celestino Migliore, trách nhiệm về quan hệ với các quốc gia, tới thăm, như tính trước, các giáo phận Thanh Hóa, Xuân Lộc, Kontum và Ban Mê Thuột.
Phái đoàn chỉ có thể thăm giáo phận Bùi Chu và Đà Nẵng.
Theo các nguồn tin này, trong khi thương thuyết, nhà nước đã bác bỏ việc bổ nhiệm Giám Mục Nguyễn Văn Hòa, hiện là giám mục Nha Trang và là chủ tịch Hội Đồng Giám Mục, vào chức vụ phụ tá giám mục Hà Nội (chức này sẽ kế nhiệm giám mục Hà Nội).
Các lệnh bổ nhiệm giám mục đưa ra cho giaó phận Hưng Hóa, bỏ trống từ năm 1992, và cho Xuân Lộc, cũng bị nhà nước bác bỏ.
Nhà nước xin để thì giờ để cứu xét 2 đề nghị mới của phái đoàn Vatican: việc bổ nhiệm 1 giám mục cho Miền Bắc, thay vì chức giám quản Tổng Giáo Phận Hà Nội, nơi có vị Hồng Y đã tới 84 tuổi, và việc bổ nhiệm 1 người kế vị giám mục Kontum, vị vừa tới 75 tuổi vào tháng tới.
Nhà nước chấp thuận đề nghị của Vatican về Hải Phòng, nơi bỏ trống từ 3 năm nay, và chức vụ giám mục phụ tá (để sẽ kế nhiệm) ở Cần Thơ.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
... không ai có thể phủ nhận được sự tận tụy, cùng tấm lòng vị tha, của hằng vạn giáo viên trên khắp nẻo đường đất nước. Xin chân thành cảm ơn các em, các cháu – những cô gái Việt Nam vô danh và thầm lặng – đã vì những mầm non bất hạnh mà hy sinh, và trao trọn tuổi thanh xuân, để tương lai của xứ sở đỡ được phần đen tối.
Ngoài mặt ai cũng tưởng đảng Cộng sản Việt Nam đang “sống hùng”, “sống mạnh”, nhưng bên trong lại đang lo tranh đấu chống cuộc chiến tư tưởng để bảo vệ chế độ...
Nếu cha mẹ cũng như ông bà và chú bác của Lucas vẫn cứ im lặng cam chịu và chấp nhận chế độ hiện hành thì trong tương lai gần con bé sẽ được giám sát bởi đôi ba cái camera, chứ (e) không phải một...
Theo tôi thì “các vị cán bộ” này đều vẫn ngủ rất ngon vì họ được bảo vệ rất kỹ trong những căn “nhà gỗ triệu đô” bởi chế độ hiện hành. Qua lệnh xử phạt “500 triệu đồng và cho tồn tại ‘biệt phủ’ của gia đình ông Phạm Sỹ Quý” ở Yên Bái, mọi người đều thấy được cái tâm, cũng như cái tầm, của những người hiện đang nắm quyền bính ở Việt Nam. Đất nước này tuy không nằm trên đường xích đạo như Ecuador nhưng số phận thì e đen đủi hơn nhiều...
Tuổi trẻ Việt Nam sống dưới chế độ Cộng sản thì phải “vừa hồng, vừa chuyên”, ai không đạt tiêu chuẩn sẽ bị loại khỏi hàng ngũ “hạt giống đỏ”. Nhưng tình trạng “khô đoàn, nhạt đảng” và “phai nhạt lý tưởng Mác-Lênin, Tư tưởng Hồ Chí Minh” lại đang đe dọa sự tồn vong của chế độ. Về tổng thể, điều này không mới, nhưng tính “đại trà” (tràn lan) của tình hình này đã khiến đảng Cộng sản Việt Nam lo sốt vó. Vì vậy, đảng đã chỉ thị phải khẩn trương chống đỡ.
May mắn là những trường hợp “đáng tiếc” như thế không nhiều. Dù hết sức nỗ lực từ nhiều năm qua, Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Ở Nước Ngoài (NVNONN) cũng chỉ thu dụng được chừng năm bẩy tên vô loại loanh quanh ở phố Bolsa, thôi: Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Trường…
Trên nóc chợ có dựng tượng Nguyễn Trung Trực bằng đồng. Pho tượng nhỏ, kích thước chỉ bằng một người thường, và không có đường nét nào đặc biệt, ngoại trừ đôi mắt. Ngó buồn thảm thiết!
Cộng sản Việt Nam nhìn đâu cũng thấy kẻ thù và các “thế lực thù địch, phản động”, nhưng chúng là ai mà làm điện đầu nhà nước? Hỏi cho vui vậy thôi chứ Công an biết hết. Không dám bắt vì chúng nói đúng những việc đảng và nhà nước ngồi lên Hiến pháp và Pháp luật...
Vài hôm trước, trước khi “toàn dân nô nức” kỷ niệm Ngày Giải Phóng Thủ Đô (lần thứ 68) nhà thơ Hoàng Hưng đã viết một câu ngăn ngắn (và hơi khó hiểu) trên trang FB của ông: “Sắp đến ngày 10/10 ! Biết bao người con tinh hoa của Hà Nội vui mừng đón ngày ấy rồi tan nát cả đời sau ngày ấy huhu…”
Trong mọi tình huống “tự diễn biến, tự chuyển hóa” không đâu nguy hiểm bằng trong hai lĩnh vực an ninh và quốc phòng, vì sự tồn vong của chế độ CSVN hoàn toàn lệ thuộc vào Công an và Quân đội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.