Hôm nay,  

Hội Đồng Giám Mục Phản Đối: Công An Đàn Áp Giáo Dân

10/23/200200:00:00(View: 5582)
Cán bộ vào nhà giáo dân, phá bàn thờ và ảnh tượng, tịch thu sách và xây chuỗi, buộc cam kết từ bỏ tôn giáo, và ngưng mọi dạy giaó lý...
HANOI (Zenit) - Các vị giám mục tại Việt Nam đã phản đối lên Quốc Hội CSVN về tình hình đàn áp người Công Giáo trong các sắc dân thiểu số. Tin này do hãng tin Zenit của Tòa Thánh loan hôm thứ hai.
Đó là hành động chưa từng có trước giờ, kể từ khi thành lập năm 1979, mà Hội Đồng Giám Mục VN chính thức bày tỏ quan tâm về việc đàn áp giaó dân sống tại Kontum và cao nguyên, cũng như ở tỉnh Sơn La, phía Bắc.
Theo bản văn của Cha Antoine Nguyễn Văn Sơn, tổng thư ký Hội Đồng, chuyển đi bởi cơ quan Eglises d’Asie của Tòa Thánh, sự phản kháng này khởi lên trong hội nghị thường niên của Hội Đồng Giám Mục, tổ chức các ngày 12-17 tháng 10.
Giám Mục Paul Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch Hội Đồng, đã họp với 1 đại diện Quốc Hội CSVN để bàn về tình hình giáo dân miền núi. Ngài cũng trao tay 1 thư cho các dân biểu.
Cha Sơn từ chối tiết lộ nội dung thư. Nhưng 1 nguồn tin Eglises d’Asie nói là thư có nên lên nhiều vụ đàn áp giáo dân ở miền Trung và Bắc VN.
Eglises d’Asie cũng tiết lộ 1 kháng thư tương tự cũng triùnh lên Lê Quang Vịnh, chủ tịch Ban Tôn Giáo Trung Ương, hôm 9-10.

Theo bản văn, “cán bộ đã vào nhà giáo dân, phá hủy bàn thờ và ảnh tượng, tịch thu sách và xây chuỗi. Họ buộc giaó dân viết bản cam kết từ bỏ tôn giáo, và ngưng mọi giảng dạy giaó lý và Kinh Thánh.”
Các việc phản kháng của cac1 giám mục trùng hợp với chuyến viếng thăm ngày 10-16 tháng 10 của 1 phái đoàn Vatican tới VN.
Eglises d’Asie tường trình rằng nhà nước không cho phái đoàn, hướng dẫn bởi Đức Ông Celestino Migliore, trách nhiệm về quan hệ với các quốc gia, tới thăm, như tính trước, các giáo phận Thanh Hóa, Xuân Lộc, Kontum và Ban Mê Thuột.
Phái đoàn chỉ có thể thăm giáo phận Bùi Chu và Đà Nẵng.
Theo các nguồn tin này, trong khi thương thuyết, nhà nước đã bác bỏ việc bổ nhiệm Giám Mục Nguyễn Văn Hòa, hiện là giám mục Nha Trang và là chủ tịch Hội Đồng Giám Mục, vào chức vụ phụ tá giám mục Hà Nội (chức này sẽ kế nhiệm giám mục Hà Nội).
Các lệnh bổ nhiệm giám mục đưa ra cho giaó phận Hưng Hóa, bỏ trống từ năm 1992, và cho Xuân Lộc, cũng bị nhà nước bác bỏ.
Nhà nước xin để thì giờ để cứu xét 2 đề nghị mới của phái đoàn Vatican: việc bổ nhiệm 1 giám mục cho Miền Bắc, thay vì chức giám quản Tổng Giáo Phận Hà Nội, nơi có vị Hồng Y đã tới 84 tuổi, và việc bổ nhiệm 1 người kế vị giám mục Kontum, vị vừa tới 75 tuổi vào tháng tới.
Nhà nước chấp thuận đề nghị của Vatican về Hải Phòng, nơi bỏ trống từ 3 năm nay, và chức vụ giám mục phụ tá (để sẽ kế nhiệm) ở Cần Thơ.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Chung cuộc, may thay, ông Trường Chinh cũng đã cứu được chính mình. Ông qua đời vì tai nạn chứ không phải vì bị đầu độc – như rất nhiều đồng chí khác...
Tôi thì tin rằng công luận sẽ đỡ phẫn nộ (đôi phần) nếu mọi người hiểu ra rằng không riêng gì ông Phạm Sỹ Quý mà tất cả quan chức của chế độ hiện hành cùng ở trong tâm trạng bất an của những kẻ đang nhấp nhổm trên con tầu vét tốc hành. Họ đều vội vã, hối hả, giành giật thu vén nên còn tâm trí đâu mà nghĩ đến nhân cách hay danh dự, nói chi đến những chuyện xa xỉ như thời tiết, khí hậu, hay quân bình sinh thái...
Sau 7 ngày gọi là “làm việc khẩn trương, nghiêm túc và đầy tinh thần trách nhiệm”, Hội nghị lần thứ 6 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá XIII của CSVN đã bế mạc què quặt ngày 09/10/2022. “Què quặt” vì không có gì mới, toàn những vấn đề cũ đã thất bại trong nhiều năm được lặp lại...
Thảo nào mà ở Việt Nam người ta ưa chế giễu thầy bói, thầy cúng, thầy đồ, thầy pháp, thầy mo, thầy tu, thầy địa lý, thầy phong thủy... và cả thầy thuốc nữa nhưng thầy cãi thì không. Ở đất nước này giới luật sư được tôn trọng, và họ quả xứng đáng...
Tuy là một nhà văn danh tiếng nhưng Bá Dương, xem chừng, không được đồng bào/đồng chủng quí mến (hay yêu thích) gì cho lắm. Chả những thế, ông còn bị nhà nước Trung Hoa Dân Quốc bắt giam gần cả chục năm luôn!
Càng sống lâu, đảng Cộng sản Việt Nam càng chứng minh đã tàn lụi tư tưởng và cạn kiệt đường lối xây dựng đất nước và chỉnh đốn đảng. Bắng chứng này xuất hiện tại Hội nghị Trung ương 6/XIII ngày 03/10/2022, qua phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và 5 nội dung thảo luận...
Mọi cuộc cách mạng luôn luôn có cái giá riêng của nó. Riêng cái thứ cách mạng (thổ tả) của những người cộng sản Việt Nam thì đòi hỏi mọi người đều phải trả cái giá (hơi) quá mắc mà thành quả – xem ra – không có gì, ngoài tộc ác!
Lâu nay ta thường nghe nói thanh niên là rường cột của Quốc gia, nhưng tuổi trẻ Việt Nam thời Cộng sản đã xuống cấp trên mọi phương diện từ thể chất đến tinh thần và từ gia đình ra xã hội. Vậy đâu là nguyên nhân?
Rõ ràng toàn là những đòi hỏi quá đáng và … quá quắt. Ngay đến bác Hồ mà còn không bảo vệ được cả vợ lẫn con, bác Tôn cũng chỉ có mỗi một việc làm là… sửa xe đạp cho nó qua ngày đoạn tháng thì bác Quang biết làm sao hơn và làm gì khác được?
Truyện dài chống tham nhũng, lãng phí ở Việt Nam đã được thi hành từ Trung ương xuống địa phương, nhưng tham nhũng cứ trơ ra là vì sao? Thắc mắc này không phải đến thời Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng mới có mà từ khuya lắm rồi, ít nhất cũng từ khóa đảng VII thời ông Đỗ Mười làm Tổng Bí thư (28 tháng 6 năm 1991 - 26 tháng 12 năm 1997). Nhưng tại sao tình trạng này cứ kéo dài mãi và không có dấu hiệu suy giảm mà còn biến chứng, lan nhanh mặc dù nhà nước đã tung ra nhiều biện pháp phòng ngừa và chữa trị...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.