Hôm nay,  

161. Aline Dolinh

11/05/201523:04:00(Xem: 26785)
Aline Dolinh, thơ

Thi Sứ Aline Đỗ Linh hay nhà thơ trẻ Đỗ Lịnh Ái Linh đã là một tên tuổi quen thuộc với độc giả báo xuân Việt Báo qua trang thơ và bài giới thiệu tác giả tác phẩm trong Giai Phẩm Xuân Giáp Ngọ.

Aline Đỗ Linh năm nay 16 tuổi, là một trong những thi sĩ trẻ nhận danh dự cao nhất dành cho các thi sĩ trẻ trong nước trình bày tác phẩm độc đáo của mình, trong số 230,000 tác phẩm tham dự cuộc thi "Scholastic Art & WritingAwards." Aline đã được trao huy chương vàng cho 4 bài thơ Immigrant (Di Dân), American Dream (Giấc Mơ Mỹ), Daughter One (Gái Đầu Lòng) và Radio Silence (Radio Câm).

Việt báo xuân 2015Năm 2008, khi 8 tuổi, Aline lại được giải thưởng trong cuộc tranh tài Reflections, một cuộc thi về nghệ thuật và viết văn do Hội Phụ Huynh và Giáo Chức quốc Gia (National PTA) bảo trợ, với bài thơ về nơi ở của loài gấu panda là núi Mỹ Sơn bên Trung Quốc.

Hình: Đệ nhất phu nhân Michelle Obama tiếp các Thi sứ của thiếu niên Mỹ tại Bạch Ốc. Kế đó là hình mới của Đỗ Linh. Việt Báo trân trọng giới thiệu thơ mới của Aline Đỗ Linh.


trừ ma

Nguyễn Hoàng Nam chuyển ngữ

Con gái đầu lòng đâu phải dễ đâu.
Con nhỏ thật dễ thương, nó ngủ hay bị thức giấc.
Cái nôi đong đưa nhè nhẹ
trong một góc bếp sáng sủa, nơi nắng nhạt dịu
như làn nước. Hai vợ chồng đều đặt
nhiều kỳ vọng.
Họ luôn sùng đạo -- không phải mù quáng,
mà đủ để vợ đeo tràng hạt Mân Côi
suốt hành trình nửa vòng trái đất, để chồng đặt
tượng Đức Mẹ Maria trên kệ lò sưởi mới tinh.

Lạy Chúa, họ thường cầu nguyện
như dòng kín trong nhà bếp nhợt nhạt,
xin phép lành cho đứa bé mới biết ọc oẹ,
lễ rửa tội
mà như trừ ma đuổi quỷ.

Đã quá trễ để họ tẩy trần những lỗi lầm
từ đời trước -- tiếng Anh của họ quá ngọng nghịu,
đôi môi nhàu nát của họ
làm sao ngậm một điều thần thánh
như The American Dream.
Sự cứu rỗi phải dành cho đứa bé.
Họ tự dâng hiến hy sinh mình trên bàn thờ,
mong máu mình đủ gột sạch tội lỗi
khỏi làn da đứa con gái sơ sinh,
cho đôi bàn tay nó
luôn trắng trẻo như chiếc gối đêm đông.
Họ muốn con mình lớn lên thánh thiện:
sự van vái nài nỉ là một trong những

thói rỗng của đời trung lưu ngoại ô. Xin ơn trên
đừng để chúng con vượt biển hoài công.
Họ muốn Chúa nghe thấy họ
mãi cầu nguyện từ bờ môi nứt nẻ.


thiểu số chuẩn

Hòa Bình chuyển ngữ

Họ đào tạo lũ trẻ thơ
cách hái trăng rằm dễ như trở bàn tay.
Tuyệt đối không chấp nhận
thứ ước mơ lè tè thấp hơn ánh sao trời.
Mười sáu tuổi, cô bé đã thuộc lòng câu chuyện,
đằng sau mỗi huyền thọai
đều có nhân vật anh hùng.

Một loạt quy tắc cần ghi nhớ: toàn bộ điểm A
không đem lại cho mình đôi mắt hai mí,
nhưng mình có thể giả vờ như thế.
Đừng hết lòng theo đuổi
những giai điệu trong giấc mơ của chính mình.
Sẵn sàng nhận chìm chúng nếu cần thiết.
Nhằm nhò gì- một tấm bằng y khoa
sẽ khâu lành mọi vết thương.
Trên tất cả- mình sinh ra đời đâu để lãng phí
sự hy sinh cao cả.

Có ai thèm nhắc đến những cô bé sa lầy.
Chỉ là thứ búp bê bông giấy lạc loài
không thể xếp gọn vào
cùng một dãy tường hoa.
Người ta sẽ cho rằng
chúng quên đứt cội nguồn,
không biết bám rễ vào phúc lành đất Mẹ.

(Chúng ta dường như không bao giờ nhớ rằng cha mẹ của chúng ta không phải là thần thánh. Họ chỉ làm công việc cúng dường.)


thế hệ thứ hai

Hòa Bình chuyển ngữ

Đôi khi không thể nào giải thích
giọt mặn lăn dài trên má.
Làm gì có thứ định nghĩa bệnh lý nào
dành riêng cho nỗi buồn,
đâu có danh từ chuyên môn nào
dành cho cô gái dầy vết sẹo
thẫn thờ soi gương mơ lành vết thương.
Gọi cho đó là căn bệnh phân ly trầm cảm,
người ta có thể viết cả một cuốn cẩm nang
chỉ cách
bước vào cõi cô đơn không cùng.

Sẽ có những buổi sáng
chỉ một vạt cỏ xanh êm ả
và một mảng trời úa màu
cũng đủ khiến lòng rưng rưng.
Có lẽ cũng chính từ đây trái tim lại rung động
giọng nói của mẹ quen thuộc qua điện thoại
ký túc xá
lúc hai giờ sáng con có chắc là con không có sao?
bố con lo lắm. con có bạn trai chưa?
đã gặp anh chàng tử tế nào?
chúc con may mắn kỳ thi tới,
mong con mau về nhà.

Nụ cười bao giờ cũng giòn tan
trong mẫu đối thoại.
Mẹ líu lo kể chuyện gia đình,
em bé chị họ mới chào đời, ấm nước sôi quên tắt.
Chỉ vậy thôi
lòng chợt bình yên
như đang cuộn tròn trong chăn ấm
ở nhà.

ALINE DOLINH

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Báo kính chúc Quí vị Độc giả, Tác giả, Thân hữu, Thân chủ Năm Mới Ất Mùi 2015 An Lành, Thành Công, Tốt Đẹp.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.