Hôm nay,  

216. Trịnh Gia Mỹ

11/05/201523:05:00(Xem: 24649)
Trịnh Gia Mỹ, thơ

Việt báo xuân 2015Sang mùa

Chừng như mùa mới đã sang
Buổi sáng mù sương ẩm ướt
Bước ra ngoài, trời gió ngược
Hất tung mái tóc bời bời

Nắng hiu hắt như không thở
Vàng hoe chiếc lá vừa rơi
Phất phơ nửa đời lưu lạc
Xuống, lên mãi ở quê người

Bến lạ, đôi chân hụt hẫng
Tìm hoài con sóng xưa, xa
Nỗi buồn ghé qua mấy bận
Mắt sao mãi lạc quê nhà

Lắng nghe ầm ầm gió hú
Cười khà một tiếng mênh mông
Nửa đời làm thân lữ thứ
Buồn, vui có tựa bằng không

Bâng khuâng thấy mình bỗng lạ
Xòe tay, một nắm hư không
Vốc ngược thời gian xa lắc
Mù sương trôi dạt bềnh bồng

Thở ra, nhìn trời, ngẩng mặt
Quạnh hiu nhen nhúm cõi lòng
Thấy ta từ trong tiền kiếp
Vô thường một đóa thinh không.


Mưa Sớm

Sớm mai thoáng thoáng cơn mưa
Giật mình thấy nỗi buồn xưa trở về
Trên đường ngỡ giữa cơn mê
Quê người vẫn tưởng bốn bề chốn quen

Sớm mai buồn gọi thầm tên
Có hay cơn nhớ, nổi quên trùng trùng
Mang mang một cõi vô cùng
Chân khua lòng trống mịt mùng hư không

Sớm mai, lòng chợt hỏi lòng
Giữa nhân gian có còn không nụ cười
Người đông hồn vắng tình ơi
Tìm đâu có chiếc lá rơi ngược dòng

Sớm mai mình một chốn không
Hỏi mưa ngày cũ có trông người về?


Xa quê, ngồi nhớ nguyên đán xưa

Ngồi đây nhớ đất trời mùa cũ
Xôn xao hạnh phúc rủ nhau về
Tám năm, ừ, tám năm tròn chẵn!
Xa, sao quên được xóm làng quê

Xa, sao quên được ngày Nguyên Đán
Xa, sao quên được nụ cười Xuân
Tám năm, ừ, tám năm rồi đó!
Nhớ về vẫn thấy lòng bâng khuâng

Bao giờ ta được về quê cũ?
Cùng em đốt ngọn pháo mừng Xuân
Bao giờ ta giọt mừng giọt tủi?
Thấy Mẹ Cha vui vẻ thật gần!

Em yêu, Nguyên Đán sao mà nhớ!
Giao Thừa. lòng sạch như tuyết trong
Giao Thừa. lòng rộn như thơ trẻ
Ngồi viết bài khai bút đầu năm!

Xa quê ngồi nhớ ngày vui Tết
Em yêu, thắp hộ một lần hương

Đốt dùm thêm một dây pháo đỏ
Khơi rộn ràng lên trăm nhớ thương

Để dành cho ta một góc bánh
Giữ dùm cho ta chút hương Xuân
Mai ta về nhắp men rượu ngọt
Thấy đất trời đâu cũng là Xuân !


Việt báo xuân 2015
Họa sĩ và những bức tranh

Như chim bay bốn phương trời
Giờ tản mác hết, biết nơi nào tìm?
Nơi màu còn những mảnh tim
Nơi nét cọ phóng còn chìm trời xưa
Nơi khung đầy cả nắng mưa
Nơi đây âm vọng còn đưa điệu buồn


Mừng Tuổi Con

Tết đến rồi, mừng tuổi cho con gì đây?

Mẹ mừng cho con bao lì xì đỏ
Con mở ra trời đất rộng quê xưa
Sáng hôm nay con vào lớp học
Hãy mang theo hương sớm buổi Giao Thừa

Mẹ mừng cho con mứt gừng, mứt bí
Con nếm đậm đà vị ngọt quê hương
Hạt dưa sẽ thay màu xác pháo
Vướng chân con mãi đến tận sân trường

Mẹ mừng cho con một cành mai thắm
Nhớ gốc mai Ngoại trồng trước sân nhà
Giữa Tháng Chạp không người tỉa lá
Biết có còn chi chít nụ vàng hoa
Mẹ mừng cho con bình yên tuổi mới
Trọn một năm rộn rã tiếng cười
Mẹ mừng cho con tâm hồn nhân ái
Biết yêu thương đến tất cả mọi người

Mẹ mừng cho con một lời chúc ngắn
Con lớn lên nơi xứ lạ quê người
Nhưng hãy nhớ Việt Nam xa vời vợi
Là chiếc nôi ru con lớn thành người.


Thì đời sống vẫn buồn tênh

Thì con nước vẫn chạy quanhThì đời
sống vẫn buồn tênh sớm, chiều
Khác gì trong nỗi quạnh hiu?
Chẳng qua hết sáng lại chiều đó thôi!

Thì sông vẫn lặng lờ trôi
Thì trăng vẫn thản nhiên soi bóng mình
Khác gì những sóng lung linh?
Chẳng qua nổi nhớ trở mình đó thôi!

Thì tim, nhịp vẫn bồi hồi
Thì mưa, vẫn rớt xuống từ trời cao
Khác gì những mắt nghẹn ngào?
Chẳng qua bụi lỡ ghé vào đó thôi!

Thì ngày xưa đã xa vời
Thì trông vẫn tưởng một thời ngủ mê
Khác gì nhìn tới, trông về?
Chẳng qua mắt lạc trời quê thuở nào!

Thì sầu vẫn chất sầu, cao
Thì ta cũng đã lao đao, một đời!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Báo kính chúc Quí vị Độc giả, Tác giả, Thân hữu, Thân chủ Năm Mới Ất Mùi 2015 An Lành, Thành Công, Tốt Đẹp.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.