Thơ: Trên Dòng Kinh “mút Xác”

5/1/200500:00:00(View: 6468)
Ngày xưa ấy tôi thường đi khắp xóm
Ngủ lơ mơ bên gốc ổi trâm bầu
Nghe ai hát những bài ca vọng cổ
Chuyện tình buồn của hai kẻ yêu nhau
Tôi thích nhất hoa vàng điên điển nở
Cánh đong đưa đùa lũ bướm đàn ong
Canh chua dấm hay một nồi cơm mẻ
Cũng dịu dàng làm ấm bụng tôi không
Quê tôi chẳng có màu bông hoa lý
Nên tóc dài em kẹp ho ädùm tôi
Gío lưa thưa gío ơi đừng ở lại
Kẻo rối lòng thương nhớ qúa đi thôi
Nhà em cuối con kinh đào “Mút Xác”
Mai tôi về sông cái chợ Ô Môn
Vẫn thấy yêu bát cơm nghèo gạo đỏ
Con cá rô hay lũ chuột trên đồng.

Lâm Hảo Dũng
(Ngày Đi Thương Sợi Khói Bên Nhà)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Nhớ những ngày xuân nắng nhẹ dòn Ta về nghe gío quyện đôi chân
Xa rồi cũng buồn mơ ngày trở lại Mái nhà xưa con ngõ hẹp bùn lầy
Tôi có tên bạn ở quê nhà nghèo không kể xiết, vẫn lang thang mỗi ngày
Một mai về lại tam biên đó Hãy uống dùm tao suối nước xanh
Mấy năm làm lính trên rừng Từng trông gái Thượng trần truồng tắm khe
Theo những dòng kinh dừa nước mọc Quê em nhà lá mái xiêu xiêu
Đêm qua không ngủ ta ngồi hát Bên cốc men nồng chếnh chống say
Ngọn nến này con thắp cho cha Ba mươi năm xiêu lạc quê nhà
Anh cũng biết ngày đi là mất mát Chút tình riêng gởi lại mắt sầu em
Ra đi làm chứng cho lịch sử Ra đi làm chứng cho ngày mai
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.