Hôm nay,  

Iran Động Đất Lớn (02/23/2005)

2/23/200500:00:00(View: 9802)
Động đất mạnh làm sập nhà làm bằng đất bùn và bình dịa cac thôn làng ở miền trung Iran, ít nhất 500 người chết, 950 người bị thương, theo tin của đài truyền hình nhà nước. Và ít nhất 30,000 người bị ảnh hưởng. Hình ảnh lấy từ truyền hình nhà nước Iran. (Photo AFP)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ảnh: Chào cờ đầu năm Chủ nhật 4-3-07 ủy ban điều hợp chào cờ hằng tháng tại tượng đài chiến sĩ Việt-Mỹ, do cựu Đại Tá, Phạm Văn Thuần trưởng ban, Tr/Tá Nguyễn Văn Thư, và Thiếu Tá Lê Văn Trạch điều khiển chào cờ, tại thành phố Westminster, để ghi ơn các chiến sĩ quân lực VNCH
Trưa Chủ Nhật 4-3-2007, anh chị em thân hữu của đôi vợ chồng họa sĩ  Đằng Giao - Chu Vị Thủy ở Quận Cam đã tổ chức buổi tiệc thân mật tại nhà hàng S, số 545 Westminster Mall Drive, CA 92683 để khoản đãi trước khi hai anh chị trở về lại VN
Ảnh: Hướng Đạo múa lân. Sang năm Đinh Hợi, con lợn, con heo, con ủn... lại về! Người sành điệu lại bấm đốt ngón tay cho là năm con lợn vàng nầy thế nào cũng tốt đẹp. Đinh Hợi lại nhằm mạng hỏa ( theo lời mấy tay thầy tử vi bói toán!). Nhưng đối với những Hướng Đạo Sinh trên toàn thế giới thì, năm 2007 cũng là năm đầy ý nghĩa
Ảnh Nguyễn Hiền Ảnh: Giáo sư Nguyễn ngọc Bích nhận chi phiếu 1 triệu đô la và tiền mặt từ mạnh thường quân đầu tiên cho dự án: Tiến sĩ Trần Chương. Trong số người đứng chung, ông có hai tác giả Huỳnh sĩ Nghị, Lê Bình, giám đốc giao tế MaiLy và những người hỗ trợ như Gs Phạm cao Dương, Gs Lê Hồng, Tiến sĩ Nguyễn trí Hiếu, Bs Phạm nguyên Lương, ,.v.v.
Photo VB Cũng giống các nghệ nhân thư pháp, các họa sĩ chuyên vẽ chân dung cũng “xuống đường”, đến các công viên giữa Sài Gòn. Ngồi trên băng đá bể loang lở, họa sĩ chăm chú ghi lại chân dung của khách bằng mực đen hay một ít màu mè khác
AFP/Getty Images Đại Sứ Bắc Hàn Song Il Ho (trái) và là thương thuyết gia trong cuộc thương thuyết sắp tới giữa Nhật và Bắc Hàn về bình thường hóa bang giao, được phóng viên tràn tới phỏng vấn khi tới  phi trường Nội Bài ở Hà Nội hôm 4-3-2007
Ảnh: từ trái, Tượng nguyên bản Đức Mẹ Sầu Bi ở La Mã; Tượng thánh Đức Mẹ Sầu Bi tại giáo xứ Đồng Đinh, Ninh Bình đã bị CS cho người đập nát ngày 30-1-2007 Giáo Dân Hải Ngoại Mời Họp, Sẽ Có Biểu Tình, Cầu Nguyện. Từ San Diego ngày 2-3-2007, Phong Trào Giáo Dân Việt Nam Hải Ngoại ra thông báo báo chí như sau
Photo by Scott Olson/Getty Images Chiến binh David Gardner, 31 tuổi, cư dân Peeble, Ohio, tập đi dây vách tường trong khóa huấn luyện Bộ Binh tại căn cứ Fort Jackson hôm 2-3-2007 tại Columbia, South Carolina. Năm 2006, Lục Quân đã tăng tuổi tuyển tân binh tối đa từ 35 tuổi lên 42 tuổi để đạt nhu cầu tuyển mộ. Trong khi đó, tuổi tối đa tuyển binh cho Thủy Quân Lục Chiến và Không Quân là 27 tuổi, còn Hải Quân vẫn giữ mức 35 tuổi.
Ảnh: Mục sư trưởng Tim Phillips của nhà thờ King of Golory Lutheran Church và bé Việt Nam. Trung tâm dạy Việt Ngữ TRÙNG DƯƠNG do Mục Sư Trần thanh Vân phụ trách, đã mở tiệc mừng Xuân Đinh Hợi 2007 ở ngoài sân nhà thờ King of Glory Lutheran Church (đường Slater thành phố Foautain Valley) hồi sáng Thứ Bảy tuần rồi.
Photo VB So với đồ chơi điện tử do ngành công nghiệp đồ chơi trẻ em Trung Quốc sản xuất đang tràn ngập thị trường VN thì quả là quá “bèo” cái thứ hàng thủ công, sản xuất gia đình này. Từ những nắp lon sửa, mảnh thiếc vụn và vài miếng bìa được sơn phết qua loa, những con bướm này sẽ chập chọang đập cánh và phát ra tiếng lon-con khi bọn trẻ cầm lấy cái cán đẩy đi trên hè phố.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.