Hôm nay,  

Nhật Ký "Cấm Túc" Tuần 32

30/10/202009:14:00(Xem: 4353)

Thứ hai 19 tháng 10


Trong lúc đại dịch đang hoành hành, người ta chỉ thấy ảnh hưởng nghiêm trọng đến hai mặt sức khỏe, và kinh tế. Phải "đầu bù tóc rối" nghỉ cách đối phó với tác hại của cúm Tàu trong hai lãnh vực này, ít người có thì giờ, và tâm trí nghĩ đến những tác hại xã hội mà Coronavirus đang thầm lặng gây ra. 


Nhà Tâm Lý Học Martie Haselton , cũng là Giáo sư của trường Đại học UC ở Los Angeles (UCLA) vừa công bố nghiên cứu của bà và một số đồng nghiệp về viễn cảnh của đời sống nhân loại sau thời đại dịch.

Theo đó, đại dịch càng kéo dài càng gây rất nhiều thay đổi, trong đó ba thay đổi quan trọng và ảnh hưởng lâu dài: tỷ lệ sinh đẻ sẽ giảm nhiều; người ta sẽ kéo dài đời sống độc thân, lập gia đình muộn hơn; và phái nữ sẽ không cần đến phái nam như trước, sẽ càng lúc càng độc lập hơn.


Tất cả những điều này sẽ dẫn đến dân số thế giới, dân số các quốc gia đều giảm mạnh, sau một thời gian rất dài tăng đều, làm người ta sợ không đủ lương thực để ăn.

Ở một số quốc gia, quan niệm người đàn ông là cột trụ của gia đình, là nguồn cung cấp vật chất cho gia đình cũng sẽ thay đổi sau đại dịch.


blankblank

         Courtesy of aegonlife.com


Nếu không có nghiên cứu của các chuyên gia tâm lý, phải mất ít nhất là vài năm sau khi đại dịch chấm dứt, người ta mới thấy những tác hại âm thầm của nó. Rất thầm lặng, Coronavirus không chỉ gieo rắc bệnh tật, cướp đi cả triệu con người, mà còn có khả năng thay đổi xã hội ngay cả khi kẻ thù vô hình này đã bị khống chế.


Thứ ba 20 tháng 10


Chủ nhật tuần qua, một chuyến bay của Spirit Airlines từ Newark, New Jersey của Mỹ đến San Juan, Puerto Rico là một chuyến bay có "bão táp trên đất liền" giữa một ngày mùa thu nắng đẹp của quần đảo nằm ở Đông Nam của Cuba, nhưng thuộc lãnh hải của Hoa kỳ. 

Khi chuyến bay đã chạm bánh và giảm tốc độ trên phi đạo của phi trường San Juan thì chuyện đáng xấu hổ xảy ra trong thời đại dịch giữa một số hành khách thừa năng lượng nhưng  thiếu kiên nhẫn.


blank

 Courtesy of Spirit Airlines - Takes my spirit away (Animated) -youtube


Trong lúc máy bay đang "chạy chậm" ở phi đạo, đèn hiệu đeo dây an toàn vẫn sáng, cô Nyasy Veronique Payne, với ba người đi cùng đã đứng lên, mở compartment lấy hành lý. Vì họ đứng lên nên mọi người đều thấy "face mask" của họ bỗng dưng thành "neck mask"(cả bốn người đã kéo khẩu trang  xuống cổ, không biết tự lúc nào).


Một vài hành khách lên tiếng vì cả hai điều đó đều vi phạm an toàn, và ảnh hưởng đến sức khỏe của tất cả hành khách trên chuyến bay, đặc biệt là những người ngồi gần hàng ghế của cô Nyasy và ba người đi cùng.


Một người đàn ông lên tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng Nyasy hùng hổ tiến tới "ăn thua đủ" vừa bằng ngôn ngữ vừa bằng nắm đấm.

Chiến tranh bùng nổ giữa nhóm bốn người của Cô và tất cả các hành khách khác bằng miệng và cả bằng tay chân, dễ dàng một cách khó hiểu như các em bé ở trường Tiểu học đánh nhau ở sân trường trong giờ ra chơi.


Một vài hành khách còn lên tiếng bằng những lời lẽ kỳ thị chủng tộc và kỳ thị những người đồng tính với nhóm của cô Nyasy Veronique Payne.


Một trong các tiếp viên hàng không âm thầm gọi điện thoại cho cảnh sát ở phi trường.

Khi máy bay ngừng hẳn ở cổng (gate), nhân viên công lực lên máy bay còng tay Nyasy và ghi giấy phạt cho ba người bạn của cô.


Hòa bình và trật tự được vãn hồi với sự can thiệp của cảnh sát. Thiên đường cũng cần cảnh sát thì trái đất không thể thiếu những người mặc sắc phục của pháp luật.


Cầu mong không ai bị nhiễm Coronavirus vì "cuộc chiến tranh" khá vô lý chỉ kéo dài vài phút nhưng đã để lại một bài học đáng nhớ cho rất nhiều người, kể cả những người không có mặt trên chuyến máy bay buồn nhiều hơn vui cuối tuần qua.


Thứ tư 21 tháng 10


Erin Bates đúng là một "em bé của phép màu" (miracle baby). Chỉ mới 6 tháng, em đã "thường trú" ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà.

Ông bà Emma và Wayne Bates trải qua mười năm dài tìm đủ mọi cách (từ khoa học đến tôn giáo) để có con. Vào ngày 8 tháng 10 năm 2019, bé gái Erin chào đời như một phép màu, một "lời cầu nguyện đã có Người nghe"


Chỉ một tháng sau đó, họ được hung tin Erin bị bệnh tim bẩm sinh (Tetralogy of Fallot). Chưa đến hai tháng, Erin phải vào bệnh viện để mổ tim. Ca giải phẫu quan trọng, đầu đời của Erin thành công, em hồi phục sức khỏe, trở về nhà trong hạnh phúc của cha mẹ.


Vào trung tuần tháng 4, Erin bị sốt và khó thở, em được đưa đến để Bác sĩ chẩn đoán, và lấy COVID-19 test. Hai ngày sau, mọi người ngạc nhiên và lo lắng khi kết quả xét nghiệm dương tính.

Khác với những bệnh nhân nhiễm cúm Tàu khác, bệnh nhân tí hon Erin được cách ly cùng với mẹ trong bệnh viện Alder Hey Children’s Hospital ở Liverpool của nước Anh, nơi em được mổ tim chỉ vài tháng trước. Dù bà Emma không có triệu chứng của COVID-19, và chưa hề có xét nghiệm  nhưng bà phải ở cùng con, vì bệnh nhân Erin quá nhỏ, rất khó cho các bác sĩ theo dõi bệnh tình của em.


blank

                        Courtesy of  Emma and Wayne Bates & Alder Hey Children’s Hospital


Ngày 24 tháng 4, chỉ sau hơn một tuần nằm bệnh viện, cả hai mẹ con Erin đều có COVID-19 test 

âm tính. Một lần nữa, "miracle baby" thắng được bệnh tật. Khi cái nôi của Erin được đẩy ra khỏi phòng cách ly, nhân viên bệnh viện  Nhi đồng Alder Hey đứng dọc theo hành lang, vỗ tay mừng em bé đã thắng được kẻ thù Coronavirus vô hình, nguy hiểm của nhân loại.

Erin không biết gì, chỉ mở đôi mắt to tròn màu nâu xám nhìn những chiếc bong bóng đủ màu trên tay các "thiên thần áo trắng" của bệnh viện, nhưng bà Erin, mẹ của em, bước theo sau cái nôi thì long lanh nước mắt cảm động, hạnh phúc .


Dù đã "thắng" Coronavirus một cách oanh liệt, vẻ vang, Erin vẫn phải "thường trú" ở bệnh viện thêm vài tháng để được chăm sóc theo tiêu chuẩn y tế cho một trong những bệnh nhân trẻ nhất có "bệnh sử" đặc biệt, trước khi được về nhà trong vòng tay chăm sóc của cha mẹ.


Erin Bates đúng là một em bé diệu kỳ được bàn tay của Thượng đế, được các Bác Sĩ, Y tá của Bệnh viện Nhi đồng Alder Hey ở Liverpool, England chăm sóc đặc biệt, và là suối

 nguồn hạnh phúc của ông bà Bates.


Thứ năm 22 tháng 10


Michael Lang là sinh viên thứ ba ở Mỹ vừa bị Coronavirus lấy mất cuộc đời ở còn rất trẻ.

Michael vừa bắt đầu cuộc đời sinh viên năm nay ở trường Đại học tư Dayton của Thiên chúa giáo ở Ohio.


blank

In memory of Michael John Lang (2002-2020) Courtesy of University of Dayton, Ohio


Michael đến Ohio nhập học vào ngày 8 tháng 8 năm nay, rồi trở về nhà ở LaGrange, Illinois khi trường chuyển qua học online.

Vài ngày sau khi về đến nhà, Michael vẫn khỏe mạnh. Sau đó, em bị nhiễm Coronavirus, và được đưa vào bệnh viện. Sau một thời gian khá dài nằm bệnh viện, mặc dù được chăm sóc chu đáo, và hãy còn có sức khỏe của "tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu", Michael vĩnh biệt đời sống hôm nay, ngày 22 tháng 10.


Cho đến bây giờ, không ai biết Michael Lang bị lây Coronavirus từ trường hay từ nhà? Điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa khi em đã bỏ lại cha mẹ và cuộc đời còn rất trẻ sau lưng vì đại dịch cúm Tàu. 


Đến cuối tháng 10, Michael là sinh viên thứ ba ở Mỹ đã thiệt mạng vì đại dịch cúm Tàu. Trước đó, Jamian Stephens cầu thủ của đội Football của một trường Đại học ở Pennsylvania bị Coronavirus đánh cắp cuộc đời ở tuổi 20 vào ngày 8 tháng 9. Và Chad Dorill, cũng bỏ lại cha mẹ và bạn bè ở trường Đại học  Appalachian State University ở North Carolina ngày 28 tháng 9 khi em chưa kịp mừng sinh nhật lần thứ 20 của mình vào cuối năm nay.


Chỉ mong các sinh viên đọc những tin tức rất  buồn này để cẩn thận hơn, thường xuyên đeo khẩu trang, và nghĩ đến những người bạn cùng trang lứa đã bị đại dịch lấy mất cuộc đời còn rất trẻ, trước khi quyết định tụ tập vui chơi.


Cầu mong Michael John Lang yên nghỉ ở nơi miên viễn bình yên.


Thứ sáu 23 tháng 10


Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) cho biết vào tuần lễ thứ 3 của tháng 10 năm 2020 , Châu Âu và vùng Trung Á đã có 2.8 triệu bệnh nhân mới nhiễm cúm Tàu, gần một nửa (5.6 triệu) tổng số nạn nhân mới của COVID-19 ở địa cầu.

Tất cả các quốc gia Châu Âu đang chìm trong làn sóng tấn công lần hai của Coronavirus. Thậm chí, theo Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh Châu Âu (European CDC), Bỉ đã, và Tây Ban Nha sắp, "qua mặt" Hoa kỳ về số người nhiễm bệnh và tử vong trên một triệu người (per capita).


Tổng Thống Emmanuel Macron khi ban hành lệnh lockdown toàn quốc từ hôm nay đến ngày 1 tháng 12 đã nói với người Pháp qua TV: 


..."Coronavirus đang lan truyền với tốc độ mà ngay cả những dự báo bi quan nhất cũng không lường trước được. Như các nước láng giềng, chúng ta đang bị chìm trong tốc độ tấn công nhanh chóng một cách đột ngột của Coronavirus"...


Hơn một nửa số phòng chăm sóc đặc biệt (ICU) của các bệnh viện ở Pháp đã đầy bệnh nhân cúm Vũ Hán. Chính phủ phải điều động cả máy bay quân sự lẫn dân sự để chuyển bệnh nhân COVID-9 đến ICU của các bệnh viện còn trống.

Khi số người chết (thuộc đủ mọi lứa tuổi) lên đến con số 520 trong một ngày (với dân số chưa đến 67 triệu người), Tổng thống Pháp cho biết "national lockdown" là biện pháp duy nhất để ngăn chận làn sóng đại dịch lần thứ hai ở Pháp. 


Cùng ngày, Đức cũng ban hành lệnh "national lockdown" đến cuối tháng 11. Các nhà hàng, bars, rạp chiếu phim, và câu lạc bộ bị đóng cửa. Riêng nhà hàng chỉ được bán thức ăn mang về nhà . Khách sạn không bị đóng cửa nhưng không được phép cho khách du lịch thuê phòng, chỉ được phép cho những người đi công tác, hay các nhân viên làm trong các ngành dễ bị lây bệnh thuê phòng vì muốn tránh lây lan đến thân nhân ở cùng nhà.

Thủ tướng  Angela Merkel và các Thống đốc 16 tiểu bang của Đức đều đồng ý "Chúng ta phải hành động, ngay bây giờ, để tránh tình trạng khẩn cấp về y tế "


Khác với lệnh lockdown đợt một, đầu mùa Xuân năm nay, trường học ở cả Pháp lẫn Đức vẫn mở cửa.


Bỉ, Hòa Lan, Tây Ban Nha, Anh, Tiệp Khắc... đều có con số bệnh nhân tăng cao đều đều mỗi ngày trong hai tuần qua.


 Chừng như nhân loại đang phải tập "sống cùng COVID-19" khi chưa chiến thắng được trận chiến với kẻ thù vô hình, vô cùng nguy hiểm Coronavirus.

 

Thứ bảy 24 tháng 10


COVID-19 kéo dài càng lâu, càng có ảnh hưởng xấu đến tất cả mọi mặt, không chỉ tác hại đến sức khỏe, kinh tế mà còn làm người ta mất đi sự kiên nhẫn, trở nên say sưa và có nhiều hành động tổn hại đến người khác.


Matt Grant, một thanh niên 26 tuổi, đang ôm đàn hát rong trên đường phố Edinburgh ở Bradford, Scotland, (the UK), bị một người phụ nữ say rượu trên đường phố đập vỡ cây đàn guitar thùng đã giúp anh kiếm sống trong thời đại dịch.


Thay vì lắng nghe tiếng đàn điêu luyện, và tiếng hát trầm ấm của Matt như nhiều người qua lại trên đường phố Edinburgh, người phụ nữ say giữa ban ngày, đến gần Matt buông ra những lời thô tục. Matt nhỏ nhẹ mời người phụ nữ đi chỗ khác. Không những không đi, người say rượu này còn đập vỡ cây đàn guitar thùng bằng gỗ của Matt.

Cảnh sát đến can thiệp, và bắt người đàn bà "trouble maker" vì những tội: gây náo loạn đường phố, phỉ báng người khác vô cớ, và phá hoại tài sản cá nhân của người khác. 


blank blank

 The broken guitar                       The gifted new guitar from Jack White (courtesy of Matt Grant)


Matt hụt hẫng vì hành động hung hăng này, nhưng điều làm anh lo nhất là cây đàn guitar của anh, dụng cụ giúp anh kiếm sống trong thời đại dịch đã bị nát một phần.

Không có tiền, anh lập một trang quyên tiền trên trang GoFundMe chỉ mong xin đủ tiền mua lại cây đàn khác, vào khoảng £300 (USD 390)


Chưa đến một ngày, chỉ trong 20 tiếng đồng hồ, cả trăm người đã vào đóng góp giúp anh nhạc sĩ trẻ mua lại cây đàn bị đập vỡ. Số tiền lên đến £4,196 (USD5,450). Quá nhiều và quá nhanh hơn anh dự tưởng, Matt đóng lại trang quyên tiền với lời cảm ơn từ tận lòng thành đến những ân nhân anh không hề quen biết.

Còn hơn thế nữa, Nhạc sĩ lừng danh Jack White của ban nhạc The White Stripes nhờ một tờ báo địa phương liên lạc với Matt và tặng anh một cây guitar điện, có cả hệ thống loa tự điều chỉnh âm thanh thích hợp, "một cây đàn trong mơ" Matt vẫn ao ước nhưng không có tiền mua.


Dù chỉ là một người hát rong, nhưng Matt rất yêu âm nhạc và đầy tự trọng, anh dùng số tiền được tặng để mua những nhạc cụ khác.

Xin gởi lời chúc lành từ California, Mỹ qua Bradford, Anh đến Matt Grant. Mong con đường âm nhạc của anh sẽ thênh thang rộng mở.

Thượng Đế đã gởi một người thiếu kiên nhẫn, say sưa trong thời đại dịch đến đóng cánh cửa sổ của Matt, nhưng đã mở rộng cửa lớn gởi Jack White và  những người có lòng đến giúp người hát rong trẻ tuổi trên đường phố. 

 

Chủ Nhật 25 tháng 10


Có ít nhất là 25 quốc gia trên thế giới tổ chức lễ hội Halloween sau khi mặt trời lặn vào ngày cuối cùng của tháng 10 dương lịch hàng năm. Chỉ riêng Mễ Tây Cơ có lễ hội Halloween kéo dài đến 3 ngày (OCT 31- NOV 2). Ngoài ra còn các quốc gia khác kỷ niệm ngày lễ ma quỷ bằng một cái tên khác, vào một ngày khác trong năm. Chẳng hạn như ngày 14 tháng 7 âm lịch, người Việt Nam có tục lệ cúng cô hồn.


 Cũng như tất cả mọi thứ, lễ hội ma quỷ trong mùa đại dịch sẽ khác thường, không được tổ chức rầm rộ như thường lệ. Người buồn nhất có lẽ là các em bé mất dịp hóa trang đi xin kẹo, và các nhà sản xuất, các tiệm bán kẹo, bán đồ trang trí, hóa trang cho Halloween. 


Từ đầu tháng 10, các chuyên gia y tế có uy tín đã lên tiếng khuyên các bậc cha mẹ không nên cho con cái đi xin kẹo như hàng năm, mà chỉ nên tổ chức Halloween ở trong nhà năm nay.

Cảm nhận nguy hiểm lây lan của Coronavirus, đa số người Mỹ không trang trí sân nhà bằng những trái bí màu cam, những bộ xương người treo lủng lẳng ở các gốc cây, những mộ bia, và hình ảnh tử thần với cái lưỡi hái đặc trưng như những năm trước.


Các em từ lớp sáu trở lên hẳn cũng hiểu tại sao mình sẽ có một Halloween lặng lẽ năm nay. Các em chưa đi học thì thậm chí không biết là Halloween đang đến gần. Chỉ có các em ở bậc Tiểu học thì cần phải được giải thích để các em hiểu cha mẹ đang bảo vệ mình, và các em sẽ có nhiều Halloween khác trong đời để bù đắp cho thiệt thòi năm nay.


Các bậc cha mẹ được khuyên tổ chức thi hóa trang cho các em ngay từ nhà qua Zoom trên màn hình computer, và giấu kẹo trong nhà để các em đi tìm(tương tự như giấu trứng luộc, hay trứng nhựa  trong lễ Phục sinh). Đó là cách an toàn nhất để các em vẫn có thể vui chơi Halloween trong mùa...mắc dịch.


blankblank

          Courtesy of David Concepcion                        Courtesy of The Iola Register


Giáo sư Bill Hanage của Phân khoa Public Health, trường Đại học Harvard đã có lời khuyên "avoiding the three C's: Crowds, Closed spaces and Close contact.”  vào mùa lễ Halloween năm nay để tránh bị lây nhiễm Coronavirus. Theo ông, người ta nên tránh xa đám đông, tránh xa những không gian kín trong nhà, và tránh xa những tiếp xúc gần hơn hai mét.


Bác sĩ Nhi khoa, cũng là giảng viên của trường Đại học Y khoa Northwestern University Feinberg, Taylor Heald-Sargent  thì cho là nếu muốn tổ chức lễ Halloween thì những thành viên tham dự phải là người ở cùng nhà. Đó là cách an toàn nhất để bảo vệ bản thân và gia đình tránh khỏi dịch bệnh.

Với riêng bà Taylor, tiền để mua kẹo phát cho các em nhỏ gõ cửa nhà mình vào đêm Halloween sẽ dùng để mua face mask dành cho trẻ con, và bà sẽ dán các khẩu trang đó trước cửa nhà mình vào đêm Halloween là "treat" cho các em thay cho kẹo chocolate.


Rất riêng, xin được chia xẻ, tiền mua kẹo và mua đồ hóa trang cho hóa trang Halloween hàng năm ở sở năm nay, chúng tôi sẽ dành để gởi cho đồng bào ở quê nhà đang chìm trong thiên tai "trời hành cơn lụt mỗi năm”  và nhân tai "phá rừng, xây hệ thống thủy điện bừa bãi" qua hai trang GoFundMe được hai bạn trẻ Việt Nam ở Mỹ và ở Anh  lập ra hướng về nạn nhân bão lụt miền Trung trong tinh thần "lá lành đùm lá rách"  


https://www.gofundme.com/f/the-love-boat-vietnam-flood-relief

https://www.gofundme.com/f/charity-to-the-poor-affected-by-flood-in-vietnam


Bất cứ một ánh lửa nào dù nhỏ nhoi, cũng soi sáng được đêm đen triền miên của những người bất hạnh. 


Nguyễn Trần Diệu Hương

Halloween 2020 - Weekend before Election Day 2020



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ cửa sổ trên lầu, nhìn chuyến xe lửa chạy chầm chậm trong màn mưa xám đục, không thể nào bà Loan không nhớ lại hình ảnh của Khiết – người yêu đầu đời của bà khi bà còn là một nữ sinh trung học – đang chồm người, một tay vịn vào thành cửa sổ của toa xe, một tay vẫy vẫy về phía Loan trong khi con tàu đang từ từ lăn bánh, rời ga xe lửa Dalat. Vừa nhìn theo Khiết, Loan vừa đưa ngón tay quẹt nước mắt, cố nén vào lòng nhiều nỗi nhớ thương.
Từ tháng 7 năm ngoái, khi bệnh Alzheimer của ông Steve Daniel trở nặng ở tuổi 66, bà Mary Daniel không còn lựa chọn nào khác hơn là phải đưa chồng vào sống ở Memory Care Center Rosecastle at Deerwood (Assisted Living and Alzheimer) thuộc thành phố Jacksonville, Florida. Mỗi ngày bà vào thăm ông vào buổi chiều tối. Hai vợ chồng cùng coi TV như những ngày ông còn ở nhà. Rồi bà cho ông uống thuốc an thần, sửa soạn giường ngủ cho ông, giúp ông đi vào giấc ngủ của một người tâm trí đã bị hao mòn nhanh hơn độ tuổi; trước khi trở về nhà.
Út Cọt tợp ly đế quốc lủi nghe kêu cái ót, mắt lim dim, thóp bụng, phồng ngực lấy hơi ca:” …Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn, đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành…”. Thằng Dĩ nhà kế bên lập tức đấu liền:”…lá rơi đắp mộ cuộc tình…”. Thằng Thuận nhà đối diện cũng “Đắp mộ cuộc tình” theo. Hai đứa hăng máu, thằng Dĩ tăng âm một nấc nữa thì thằng Thuận tăng hết cỡ luôn. Hai đứa thi nhau “đắp mộ cuộc tình”, đắp hoài mà vẫn không xong. Bên này rên rỉ róng riết thì bên kia năm nỉ ỉ ôi, khi thì âm tress chói lói, lúc thì âm bass thì thụp muốn bể cả tim. Hai đứa chơi cái giàn loa karaoke kẹo kéo, suốt ngày tra tấn lỗ nhĩ bà con trong con hẻm này. Thằng nào cũng gầm ghè nhau, người ta nói “ Con gà tức nhau vì tiếng gáy” là vậy.
Pháo bông rực rỡ trên bầu trời, phản chiếu đẹp lung linh trên dòng sông Hudson River chạy dọc theo “thành phố trái táo”, xứng đáng là trung tâm thương mại, văn hóa của thế giới. Thị trưởng Bill de Blasio và ban tham mưu của ông khéo léo ngăn chận tụ tập đông người ở nơi "phồn hoa đô hội", có mật độ dân số rất cao bằng cách chỉ cho đốt pháo mỗi 5 phút ở một địa điểm khác nhau trải dài theo thành phố lớn nhất nước Mỹ. Địa điểm đốt pháo cũng không được công bố rộng rãi trên các phương tiện truyền thông như thường lệ . Quyết định rất thông minh này đã giữ cho New Yorkers an toàn, không có số bệnh nhân tăng vọt như các thành phố khác ở Mỹ sau lễ Độc lập .
Hai mươi ba tháng Chạp. Hình như năm nay Tết sắp về mà không ai đợi chờ. Sài Gòn bây giờ đang sống trong những ngày mới mẻ. Một cái mới lạ lùng, khó chịu, vì thành phố và cả miền Nam đang ngột ngạt trong một nếp sống lạ lẫm sau ngày phần còn lại của đất nước đã lọt vào tay chính quyền miền Bắc. Người lớn nhìn nhau bằng cặp mắt lo âu, thì thầm trao đổi với nhau những lời lẽ bi quan trước viễn cảnh đen tối của dân tộc. Nhưng tuổi trẻ dường như không bị chi phối bởi thế giới rắc rối của người lớn. Giọng nói, tiếng cười của chúng vẫn ròn rã, trong vắt, không gợn chút ưu tư. Gần như hầu hết bầy trẻ trong cả cư xá đang rộn ràng chuẩn bị cho các tiết mục văn nghệ cuối năm. Thuý và Bảo cũng bị cuốn hút vào không khí tưng bừng đó.
Câu chuyện nhỏ, do cơ duyên, xảy ra đã lâu, dường như lâu tới hơn hai thế kỷ! Lâu vậy, mà như không lâu, câu chuyện, ngỡ bình thường mà lại không bình thường nếu người trong cuộc không có tên là Thomas Jefferson. Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh giá tại miền Bắc Virginia. Con đường hun hút không một bóng người, dẫn tới bờ sông dòng nước hung hãn chảy xiết là nỗi tuyệt vọng của một lão ông đơn độc, đang nhìn thấy thần chết mỗi lúc mỗi đến gần. Không có phương tiện nào để qua sông trong mùa này. Lão ông biết vậy, nhưng không thể biết hết những bất ngờ mà ông lại phải trở về nhà ngay, đành cố lết tới bờ sông, hy vọng ai đó có phương tiện qua bên kia, sẽ giúp đỡ. Lão ông đã ngồi đó, từ khi mặt trời đứng bóng và bây giờ, mặt trời đang lặn ở phương tây.
Đã tự nhủ lòng không xem giờ, nhưng thỉnh thoảng con mắt vẫn cứ liếc nhìn vào cái góc màn hình, thời gian trôi qua sao mà chậm dễ sợ, cứ như rùa bò sên chạy. Hải lấy mảnh giấy nhỏ dán lên góc màn hình, che con số hiển thị để khỏi phải uể oải sốt ruột. Thời gian trong hãng dài lê thê, dù chỉ là giờ hành chánh chứ có phải làm thêm chi đâu, những lúc bận bịu thì còn đỡ, công việc khoả lấp thời gian, những lúc rảnh rỗi thì thời gian chẳng biết làm gì cho hết. Người ta thường lý luận: "Thời gian tâm lý không khớp với thời gian vật lý” là vậy. Không ngờ Hải laị “nếm vị" của nó một cách thấm thía như thế.
Có nhiều cách để mừng sinh nhật của nước Mỹ. Năm nay, có lẽ “ở yên trong nhà” là quà mừng sinh nhật lớn nhất mà "nữ thần tự do" và "uncle Sam" mong muốn. "Stay home, save lives, please”. Mất một ngày vui họp mặt gia đình, bạn bè. Hay có thể mất đi một người thân, một người bạn vì tụ tập đông người; và làm chậm đi tiến trình hồi sinh của đất nước. Bạn có lựa chọn nào? Đất nước có thể có những sinh nhật rực rỡ năm sau, và nhiều, nhiều năm sau nữa. Nhưng nếu bạn mất một người thân, một người bạn thì mãi mãi bạn sẽ không tìm lại được. Xin hãy nghĩ đến điều này trước khi quyết định bạn sẽ mừng sinh nhật thứ 244 của Mỹ như thế nào.
Nếu bạn muốn có sự bình an tương đối, không phải nhìn người khác bằng "con mắt mang hình viên đạn" khi họ vô tình đến gần mình trong vòng hai thước, hãy tạm thời về sống ở Connecticut (tiểu bang "lạnh cong xương sống, cóng xương sườn" vào mùa Đông, nhưng tuyệt vời vào mùa hè). Tiểu bang Đông Bắc bảo thủ, êm đềm này đang có một điều mà cả nước Mỹ đang mơ ước: số người bị nhiễm COVID-19 giảm hơn 50% vào trung tuần tháng 6 (theo số liệu thống kê của Johns Hopkins University). Dù vậy, Connecticut vẫn bắt buộc đeo khẩu trang ở nơi công cộng cho tất cả mọi người trên 2 tuổi, nếu không giữ được khoảng cách 6 feet.
Hai hình ảnh tương phản này có thể chẳng bao giờ thấy nhau. Không có người nhà giầu nào lại dùng cái bát đã sứt mẻ; cũng như, cái bát nào trong bếp người nhà giầu mà chẳng may bị mẻ thì số phận nó nhiều phần sẽ nằm trong thùng rác! Nhưng, vốn chẳng có chi tuyệt đối, nên buổi chiều nay, mới khác những buổi chiều từng qua. Nắng đã tắt nhưng cái nóng còn oi ả, lết theo bước chân mệt nhọc của một gã thanh niên nghèo khó. Gã có vẻ là một kẻ ăn xin, với y phục rách rưới, lôi thôi, trên tay lại ôm cái bát bẩn thỉu đã sứt mẻ. Hình như gã đã đói lả, vì bước chân xiêu vẹo, ngả nghiêng, tiến được một, lại lùi hai! Cuối cùng, chịu không nổi nữa, gã dựa vào cánh cổng một dinh thự.
Chiều hôm ấy, một buổi chiều cuối mùa Hè năm 1956, trước cổng trường Võ Tánh Nhatrang, Trọng nhìn theo lọn tóc bỏ sau hai bờ vai và tà áo dài trắng, Trọng gọi lớn tên nàng nhưng Thu Nguyệt vẫn lặng yên tiếp tục đạp xe đạp, nàng không đáp lại lời kêu gọi của Trọng, ngay cả ngoái đầu nhìn lại nhau lần cuối.
Thưa ba, mỗi năm ngày báo hiếu từ phụ, lại cận kề Ngày Quân Lực 19 tháng 6 của Việt Nam Cộng Hòa, rồi ngày lễ Tạ Ơn. Con xin gởi ba tấm lòng thành ghi nhớ ơn tiền nhân, nhớ ơn ba trong ngày báo hiếu từ phụ, ngày lễ Tạ Ơn. Ba đã cho con dáng dấp hình hài lành lặn nầy. Ba cho con tâm hồn tươi vui, khỏe mạnh nầy. Ba đã cho con tất cả, tất cả những gì con hiện có… Con đã làm những việc thiện, và những việc... mà ba đã dặn dò chỉ dạy...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.