Hôm nay,  

Lạc Khúc Kinh Cầu

24/12/202106:43:00(Xem: 5486)


“Cho mẹ mượn cái headphone.” Mẹ hỏi lúc con gái vừa ló mặt ra khỏi phòng. Con gái đứng sựng lại, toan hỏi mẹ mượn headphone làm gì vậy nhưng ngừng lại đúng lúc. Con bé mở vội hộc tủ, lấy cái headphone bạn trai mua cho hôm trước, chạy ra đưa cho mẹ.

Mẹ vội vàng đón lấy. Con bé nhìn mẹ, nhoẻn miệng cười theo thói quen. Rồi vội vã quay về phòng. Chợt con bé đứng sựng lại. Dường như lúc mẹ đưa tay đón lấy cái headphone, những đầu ngón tay gầy của mẹ run rẩy ít nhiều. Bên ngoài tuyết đổ trắng phố phường nhưng trong này ấm áp. Ít ra là ấm áp đối với con bé. Sao hình như những ngón tay của mẹ run run. Nhà đâu có lạnh mà mẹ run thế nhỉ. Ngẫm nghĩ, rồi con bé nhún vai. Chắc chẳng có gì đâu. Mình hấp tấp nên nhìn ra như vậy thôi. Con bé tự trấn an, rồi lại nhìn mình trong tấm gương hình chữ nhật. Một vệt son lem ở cánh môi. Con bé trong gương mỉm cười. Hai con mắt to tròn. Jimmy bảo Jimmy thích hai con mắt to tròn và đen láy này. Jimmy là bạn trai của con bé. Bố cũng thường bảo con bé có hai con mắt của mẹ. Ngày trước bố vẫn hay nói vậy.

Con bé nhìn đồng hồ. Còn gần một tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ hẹn. Và Jimmy sẽ lại đón. Biết vậy sao mình vẫn nôn nóng. Con bé lại nhìn mình trong gương. Mái tóc đong đưa hai bờ vai. Hai con mắt chớp điệu đà.

Con bé bước ra phòng khách, vén tấm mành cửa, nhìn ra ngoài. Tuyết đang rơi. Bụi tuyết bay lượn như lũ bướm đêm dưới ánh sáng của ngọn đèn đường. Lái xe cẩn thận nghe Jimmy; lái xe cẩn thận nghe cưng! Cô gái thì thầm một mình. Tuyết nhiều lắm đó!

Con bé quay vào. Những ngón tay xoắn lấy đuôi tóc quăn quăn đậu trên vai. Con bé đi qua phòng ngủ của mẹ. Cửa phòng mở hé. Mẹ ngồi bệt dưới thảm, lưng dựa vào thành giường. Headphone của con bé viền quanh đầu tóc mẹ, trông như chiếc vương miện lỏng lẻo trên đầu một nữ hoàng bị thất sủng trong cổ tích. Mặt mẹ ngước lên trần nhà. Mắt mẹ nhắm. Mẹ đang nghe nhạc.

Buổi tối hôm Giáng Sinh, mẹ ngồi một mình. Mẹ mở nhạc nghe một mình.

Khoảng một tiếng đồng hồ nữa Jimmy sẽ đến. Khoảng một tiếng đồng hồ nữa nhà sẽ vắng tanh. Cây thông Giáng Sinh ở phòng khách nhấp nháy những ngọn đèn. Những ngọn đèn xanh xanh đỏ đỏ không làm ấm nổi căn nhà. Con gái nhìn mình trong gương. Con mắt của mẹ. Bố vẫn bảo thế. Ấy là ngày trước, lúc con gái còn bé. Lâu lắm rồi bố không còn nói vậy nữa. Có phải tại con bé chỉ có đôi mắt của mẹ khi còn nhỏ. Con gái nghĩ thế nhưng ngại hỏi bố. Bố bận rộn tối ngày. Rồi bố đi đi về về thất thường, chả có dịp nào cho con bé hỏi nữa. Con bé cũng không muốn hỏi mẹ. Bởi mẹ có bao giờ nói là con gái có đôi mắt của mẹ đâu, cũng có thể tại mẹ không nhìn rõ được mắt của mẹ nên mẹ không so sánh được.

Con bé muốn đẩy cánh cửa phòng mẹ đang hé mở, để bước vào ngồi xuống cạnh mẹ. Ít ra hai mẹ con sẽ có được với nhau những giây phút ấm cúng buổi tối hôm lễ Giáng Sinh trước khi con bé đi lễ nửa đêm với bạn trai. Và không chừng sẽ vắng nhà cho tới hết ngày mai. Lễ Giáng Sinh nơi đây là mở đầu cho cả một mùa lễ nghỉ.


Chợt con bé thấy những giọt long lanh ở đuôi mắt mẹ.

Mẹ khóc.

Tim con bé đập hụt mất một nhịp. Đúng là mẹ khóc. Một giọt long lanh lăn dài xuống một bên má của mẹ. Con bé đẩy cửa bước vào. Ngồi thụp xuống bên mẹ.

“You okay, mom? Are you crying, mom? You okay?” Những câu hỏi tuột ra khỏi cánh môi hồng con gái. Lúc hoảng hốt con bé hay nói tiếng Anh. Mẹ ngồi im như pho tượng. Hai tay đặt trên lòng. Một chân co một chân duỗi dài trên thảm.

Con gái gỡ cái headphone ra khỏi tai mẹ, đeo vào tai mình. Tiếng chuông giáo đường. Những lời ca tiếng Việt. Con bé cố lắng nghe. “Nhớ tới đêm đầy ánh sáng, hương trong gió tràn mênh mang giây phút như ngừng thôi rơi tiếng kinh muôn lời...” Con bé tròn đôi con mắt, cố hình dung những hình ảnh đang được nhắc tới qua lời bài hát. “Trong giáo đường đêm Noel ấy…” Những câu những chữ quen thuộc. Ngày trước bố vẫn dạy con bé Noel là Christmas. Giáo đường là church. Nàng là cô gái, là she; là her... Nhưng sao những câu hát ấy cứ lập đi lập lại. Con bé cầm cái máy hát cassette cũ kỹ của mẹ lên xem. Tới thế kỷ này mà mẹ vẫn ôm ghì lấy cái máy hát cũ mèm. Một cuộn băng mỏng teo trong ấy. Và dường như cuộn băng chỉ có mỗi một bài với những “đến chốn xưa nàng vắng bóng” và “mắt nàng huyền mơ” mà con bé không hiểu cho lắm.

Chợt mẹ như bừng tỉnh. Mẹ mở choàng hai mắt, vội vàng đưa tay áo chùi những giọt long lanh trên má.

“Mẹ nghe gì mà mỗi một bài vậy?” Con bé hỏi.

Mẹ gượng một nụ cười, “Mẹ chỉ thích mỗi bài ấy thôi.”

“Tại sao? Why?”

Nụ cười nặn ra một cách khó khăn trên cánh môi mẹ. “Cái máy này của bố tặng mẹ, lâu rồi.” Và mẹ đổi giọng vui, “Con chưa đi lễ nửa đêm à?”

Con bé không trả lời câu hỏi của mẹ. “Kể cho con nghe đi. Tell me about it, mom!”

Thế là mẹ kể hết.

Và đêm Giáng Sinh con bé biết thêm một chương sách dễ thương trong cuốn truyện tình yêu của bố mẹ. Một cô gái ngoan đạo, một chàng thanh niên vì yêu thầm cô gái mà cũng trở thành ngoan đạo. Con gái ngồi dựa vào người mẹ. Mẹ là cô gái của Sài Gòn ngày xưa, cô gái ấy đang ngồi ở đây. Còn người thanh niên của Sài Gòn ngày trước giờ này ở đâu?

Tiếng chuông cửa. Có khi nào giờ này bố về không nhỉ. Con bé thầm hỏi. Và chạy vội ra cửa. Cái lạnh gay gắt bám lấy cô. Cô rùng mình. Không phải bố. Cũng không phải Jimmy. Giờ này Jimmy chưa đến được. Chỉ là bà hàng xóm. Một cái thư nhân viên bưu điện đưa nhầm địa chỉ.

“Jimmy lại hở con?” Đứng sau lưng con gái, mẹ hỏi.

Cô gái nhìn mẹ. “Con sẽ bảo Jimmy ở đây đón Giáng Sinh với mình.”

Mẹ ngập ngừng, “Cũng được, nhưng cho mẹ mượn lại cái headphone! Mẹ muốn nghe hoài bài hát Giáng Sinh của mẹ.”

***
Ghi chú: “Giáo Đường Im Bóng” là tựa đề bài hát được nhắc đến trong truyện. Nhạc của Nguyễn Thiện Tơ, lời của Phi Tâm Yến.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng Giêng, nàng rời Việt Nam, khi đang năm cuối Đại Học Sư Phạm, Sài Gòn. Từ đó, mỗi tháng đầu năm nơi xứ người, nàng bồi hồi đếm. Lại thêm một mùa xuân tha hương. .. -- Một truyện ngắn nhưng cũng có thể là tản mạn hồi ức về thời "Tuổi Ngọc" êm đềm, của nhà văn Hoàng Quân. Việt Báo trân trọng mời đọc.
Dòng người tấp nập lại qau trên khu phố, những nam thanh nữ tứ cầm tay nhau tung tăng đi mua sắm, ngoài trục đường chính những dòng xe xuôi ngược như mắc cửi. Quán cà phê Starbucks nằm ngay vị trí đắc địa nhất, tiện lợi cho người bộ hành trên đường lẫn khách mua sắm trong các khu thương xá. Ở xứ này các quán cà phê đều na ná như nhau, hầu hết là chung một thương hiệu nhượng quyền kinh doanh vì thế cách trang trí, điều hành, giá cả đều đồng nhất, tất cả phải theo sự chuẩn thuận của chủ thương hiệu. Quán Starbucks ở ngã tư Ponce De Leon này cũng không ngoại lệ...
Một truyện ngắn của nhà văn Trần C. Trí, vẽ lại không khí buồn bã, tăm tối của một ngày cuối năm tại quê nhà khi mọi hy vọng tin yêu vào cuộc sống như bị giập nát trong cuộc đổi đời lịch sử tàn bạo. Việt Báo hân hạnh giới thiệu.
Phác họa chân dung văn học và tiểu sử một cây bút danh tiếng quốc tế, nhà văn Linda Lê. Bài của tác giả Đào Như. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Những ngày cuối năm nhiều kỷ niệm quá khứ vui buồn hiện về. Tuy sức khỏe yếu kém tôi muốn viết để cảm tạ những người đã đi cùng tôi và Anh Phạm Cao Dương trong một đoạn đường đời, những người đã có ảnh hưởng sâu đậm trong cuộc đời chúng tôi. -- Tác giả Khánh Vân, với những lời lẽ tâm tình chân thực, viết về người bạn đời của bà, nhà Sử học danh tiếng Phạm Cao Dương. Việt Báo trân trọng mời đọc.
Cuối năm vợ chồng tôi từ vùng Vịnh San Francisco bay xuống Quận Cam, thủ đô của người Việt tại Hoa Kỳ, thăm bạn sau ba năm không có dịp gặp và đi lòng vòng Little Saigon xem có gì lạ. Đến Coffee Factory, điểm hẹn của văn nghệ sĩ và giới truyền thông trong vùng, gặp hai bạn học thời cấp 1 và cấp 2. Nhờ Facebook mà những năm gần đây nối kết được với nhau, liên lạc được với Đinh Văn Nhan cách đây vài năm và hè năm ngoái đã cùng nhau ăn phở, uống cà phê ở khu Grand Century, San Jose. Sáng nay gặp lại Hoàng Xuân Hùng là sau nửa thế kỷ từ khi chúng tôi rời trường Thánh Tâm. Cả ba muốn gặp lại Mai Bình Minh mà không liên lạc được.
Anh thoát xa chỗ súng đạn, anh men theo xóm làng lạ lẫm vắng vẻ về quá Bà Rịa. Khá lâu có lẽ đã 3,4 giờ sáng. Anh không dám dừng lại dù ở một vài nơi thấy có ánh đèn leo lét. Khi thấy mình đã vượt xa, thật xa chốn lâm nguy, anh Luận đi chầm chậm lại để thở và bất ngờ anh đụng Tam quan một ngôi chùa cổ quạnh hiu… bên trong tối om, anh ngồi tựa cổng chờ. Một lúc lâu không nghe động tịnh gì nguy hiểm vây quanh, anh bạo dạn gõ cửa chùa, thôi đây là cửa Phật, anh tự nghĩ ta cùng đường rồi, phó thác thân vào chốn Từ Bi ! May ra… Tiếp đón anh, sau một lúc lâu, cửa hé mở là một chú tiểu trẻ, năng nổ mau mắn dắt anh vô gặp thầy trụ trì.
Như là một cuốn truyện hư cấu, nhưng lại là một truyện thật, và câu chuyện này đã kéo dài bẩy chục năm. Chị sinh năm 1926, năm nay đã 95 tuổi. Chị hơn tôi 10 tuổi. Với từng đó tuổi, vào những quãng thời gian đó, chị đã đi vào những biến cố xa hơn tôi rất nhiều. Chúng tôi đều sinh ra trong thời nước Việt Nam còn có vua, nhưng lại là thuộc địa của người Pháp. Tôi nhớ lại thời đó là một thời thanh bình. Rồi chúng tôi đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh triền miên suốt hơn ba mươi năm trời.
Một truyện ngắn của nhà văn Tiểu Lục Thần Phong. Truyện thuật một anh chàng đi xem câu cá ngoài bờ biển và trong lúc đi, anh suy nghĩ lan man về sự đời, về lẽ sống, cái chết và những điều phi lý của cuộc sống. Mời đọc.
Nhà nhạc học Trần Quang Hải, nổi tiếng với những công trình nghiên cứu âm nhạc cổ truyền Việt Nam, vừa qua đời tại Paris hôm 29/12/2021. Dưới đây là bài viết ghi chép lại những kỷ niệm giữa ông và người bạn chí thiết suốt mấy chục năm, Giáo sư Tiến sĩ Phạm Trọng Chánh. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Một truyện rất ngắn của nhà văn Đào Như về tình nghĩa phu thê. Mời đọc.
Một truyện ngắn của nhà văn Hoàng Quân, đọc để cùng với tác giả yêu tiếng Việt hơn. Việt Báo hân hạnh giới thiệu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.