Con Mèo Trong Căn Hộ Vắng

18/05/202013:34:00(Xem: 3153)

Wislawa-Szymborska-i-kot-w-pustym-mieszkaniu-W-Google-Doodle_img51d29609ca31a










Qua đời – không ai nỡ làm thế với một con mèo.
Bởi một con mèo biết xoay xở ra sao
trong căn hộ vắng.
Cào lên tường.
Cọ mình vào bàn tủ.
Dường như ở đây không có gì đổi thay,
nhưng chẳng còn như trước nữa.
Dường như không thứ gì bị chuyển đi, vẫn nguyên như cũ,
nhưng lại rộng thêm ra.
Và hàng đêm đèn không sáng trong nhà.

Có tiếng bước chân trên cầu thang,
nhưng không phải những bước chân ấy.
Bàn tay đặt con cá vào đĩa thức ăn
cũng không phải bàn tay từng đặt.

Có điều gì đó không bắt đầu
vào giờ như thường lệ.
Có điều gì đó không xảy ra
như phải thế.
Có người từng ở đây, từng ở đây,
rồi đột nhiên biến mất
và mãi chẳng thấy đâu.

Đã nhòm hết các ngăn tủ trước sau.
Đã chạy qua khắp các giá sách.
Để kiểm tra, đã chui xuống thảm.
Thậm chí đã vi phạm điều cấm
khi lục tung đám giấy tờ.
Có thể làm được gì nữa bây giờ.
Ngủ và chờ đợi.

Chỉ cần người ấy trở về thôi,
chỉ cần ông ấy xuất hiện.
Rồi ông ấy sẽ biết
rằng không thể làm thế với một con mèo.
Sẽ đi về phía ông,
như thể hoàn toàn miễn cưỡng,
chậm rãi từ tốn,
bằng những bàn chân rất mực dỗi hờn.
Và chẳng nhảy tót lên ngay, chẳng thèm meo tiếng nào luôn.

(Thái Linh dịch)

Nguồn: https://liliapl.blogspot.com/2012/02/con-meo-trong-can-nha-vang-wisawa.html?fbclid=IwAR3blUzsRQ4uJpOOmh3VUbZuRfR_s_cE-lvyog1BmvcTGy01-yLNBWjmlgM

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người đàn ông / đứng trên balcon hút thuốc / anh ta thả những cái vòng tròn khói
Cứ chia hai phe tàn hại, nguyền rủa nhau, chém thương tích vào hồn dân tộc. Yêu nước nào sao không yêu nước mình?
Còn chút lương tâm nào không, sao nhởn nhơ, hưởng thụ, bỏ thí dân tộc? Học nhiều làm gì, chỉ phát huy ganh tị, muốn hơn người, sắc diện âm u, chải lóc, mang gương, thắt cà vạt, gọi là nhân phẩm?
Tháng lạnh, / Em chưa về cuối đông / Hỏi thăm lối sỏi, bụi gai hồng / Sỏi ngây ngô gội sương đêm trắng / Mai, thấy trồi xanh ngọn cỏ bồng
Con đường ven biển, mưa sa / Bỗng dưng thổn thức nhạt nhòa lệ rơi!? / Mưa hay lệ, / Hỡi tôi ơi! / Vầng trăng ngày ấy đầy vơi nỗi niềm / Đã xa? Hay vẫn hiện tiền? Đã quên?
Chuyện ngày xưa tự bến bờ / Phải rằng ngẫu nhĩ tình cờ gặp nhau / Mở ra một bến giang đầu / Khởi dòng tộc Việt quả bầu trăm con
Em mất một trăm ngày / Hương còn đầm khăn áo / Chị tung áo khắp nhà / Nỗi buồn không tiếng động
Không có khoảng cách không có khẩu trang lồng ngực không thở tim vẫn bang hoàng Tóc xanh tóc trắng nghiêng đầu vào nhau tuổi trẻ tuổi hạc cùng chia sợi sầu
Tôi vàng không trắng được đâu / cha con cháu chắt cũng màu đó thôi / trắng làm sao được hỡi ơi / vàng đen cũng đức Chúa Trời thai sinh
Một mai đây đất nước này trở lại / Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa, / Chúng ta cùng nối lại bản tình ca / Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.