Thơ Nguyễn Lương Vỵ

10/01/202118:05:00(Xem: 2690)


DSC02085_2
Minh họa: Nguyễn Việt Hùng


ngồi với buổi chiều ở quê nhà

 

Ngồi nhìn nhau, khôn xiết biệt ly

Lắng nghe gió hát, giọng thầm thì:

Đời chớp tắt, người đi kẻ ở

Mấy mùa ly loạn, đỏ phong thi

 

Đỏ phong thi, khóc lá chiên đàn

Vườn xưa lót ổ, tiếng chim tràn

Hồn ai đó, sương tan ngoài ngõ

Bông dại ướt chiều, mây tím than

 

Mây tím than, bóng mộ tím bầm

Ma quen ma lạ, miểu sầu câm

Ngơ ngác đau, rồi ngơ ngác hỏi

Rưng rưng cát bụi, nắng thương thầm

 

Nắng thương thầm, tóc bạc òa bay

Tháng năm ứng mộng, ngửa lòng tay:

Gò lau trắng, bóng hình ta đó

Tiếng hú tê nhòa, đôi mắt cay.

 

Quán Rường, 2.2017

 



thăm người bạn cũ

 

Tặng bạn Nguyễn Đức Nhân (Thích Hạnh Giải)

 

Gặp lại nhau, hai chục năm dư

Nhà thơ nay khoác áo thiền sư

Samsara, cuối đời sực tỉnh

Về nương bóng núi với mây từ

 

Gặp lại nhau, cơm chay thanh tịnh

Chén trà hương mộc, ấm lòng trần

Cười khinh khoái, tình thân nhấp giọng

Trưa hiện tiền tiếng vọng khánh vân

 

Gặp lại nhau, chân mộng sớt chia

Ta mang theo một nửa trông về

Một nửa kia, bạn ngồi tỉnh thức

Thời kinh thinh không thơm nắng khuya

 

Gặp lại nhau, cũng vừa thất thập

Mây trắng chó xanh vốn thói đời

Tặng dăm câu, còn lơi nếp gấp

Bạn cùng ta hòa nhịp chảy trôi.

 

Bảo Lộc, 2.2017

Ghi chú:

. Samsara: Tiếng Pali, Sinh tử luân hồi.

. "Mây trắng chó xanh": Từ 2 câu thơ của Trần Nhân Tông trong bài thơ Đại Lãm Thần Quang Tự (Chùa Thần Quang Trên Núi Đại Lãm): "Tục đa biến thái vân thương cẩu / Tùng bất tri niên tăng bạch đầu: (Thói đời nhiều thay đổi, như mây trắng hóa chó xanh / Cây tùng [cây thông] chẳng biết gì đến năm tháng, đầu nhà sư đã bạc).

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Rồi ngày ngày, sau này Khi rời xa, ở một miền đất khác / Trong giấc mơ em nơi xa xôi / Sự cách biệt làm ta gần nhau hơn / Và em, em không hề quên tôi.
Bọn độc tài quân phiệt Myanmar đã giết em rồi Kyal Sin ơi! / tuổi mười chín non tơ ngực em tràn máu đỏ / nụ cười vẫn nở trên môi tới khi em mãi mãi ra đi / chiếc áo với dòng chữ tin tưởng ngây thơ 'Everything will be OK’ còn đỏ
Ô, các anh chị em, / thuở xa xưa, đã có lần, / phải chăng các người / đã từng giống tôi, / trước khi được làm nhân loại? / Phải chăng các người / đã tự nguyện / hiến thân ít nhất một lần, / rồi không bao giờ / dâng hiến lần nữa?
chiều nay / nơi chốn này anh gặp lại em / đóa hoa tulips em / rực rỡ trong màu áo vàng thanh khiết mảnh mai như hạt mưa bụi chiều đông / và dường như nụ cười trên môi em / có chút gì hao gầy, se sắt.
uy nghiêm chuông mõ ngân vang / dõng mãnh lời kinh dát đá vàng / người đến mím môi cười oan nghiệt / kẻ đi nghiên mực diễn ngàn trang.
Có thể chúng ta ghiền cà phê, không ghiền quê hương. Cả hai đều đắng. Một bên có thể pha đường. Một bên cần pha máu. Đứt tay đã đau. Huống gì bứt ruột xé gan.
--- từ biệt nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ (1952-2021) Đêm lặng lẽ, chờ năm uẩn tan theo nghiệp, bạn về đâu kêu giữa trời nghiêng cánh nhạn nguyện qua bờ dứt thảm sầu. Mở trang kinh, đọc lời Phật vô lượng khổ ngàn kiếp xưa chờ nến tàn theo lửa tắt nguyện chúng sinh khắp qua bờ
̶ ̶ ̶ ấu trùng sâu trong cuộc hóa thân làm bướm / một sáng cây liễu rủ trước sân tươm từng giọt / từng giọt sương mai lả chả trên tóc trên trán / hai má man mác ửng hồng buổi hừng đông / nhẹ nhàng nàng chấp cánh bay về phía mặt trời / lãng đãng ngút ngàn trên nền mây ám khói / rồi mất hút trong cuộc thử nghiệm xã hội thô bạo
Mồng Hai ngửa bàn tay ra hứng / Tuyết trắng như đường giữa kẽ tay / Nếm vị thời gian nghe chút mặn / Mặn ngọt chia chung nỗi vơi đầy.
Có phải em về theo nắng / bay vào khuya giấc chiêm bao / thức dậy chờ đêm tóc rũ / mấy thuở thức với trăng sao / Có phải anh từ trăm kiếp / về tìm em bạc mái đầu / dặm ngàn mưa khuya còn thức / chim buồn nghiêng cánh về đâu / Có phải tình nhân về gọi / ẩn lời cổ ngữ ngàn năm / chép vào dòng thơ nước mắt / hát theo lạc khúc cổ cầm