Bóng Tối Là Ánh Nắng, Soi Sáng Một Ý Nghĩ

03/04/202113:56:00(Xem: 2646)
minhhoa01
Minh họa Đinh Trường Chinh



Đường xa, rồi độ chừng sắp hết, ông đi một mình. Trời vào mùa thứ năm: mùa cuối cùng hơi thở.

Mùa này hoàng hôn là bình minh đón tử thi, mặt trăng là mặt trời của bóng, và đại dương là gương soi của mây.

Nắng chiều tắt dần, vẫn chưa cảm giác linh hồn. Truyền thuyết đời sau an ủi bầy tim run rẩy. Khi gió thổi mất trống rỗng sẽ trở thành trống không.

Ông bước đi, hiểu rõ, không nơi đến.

Chỉ một lần ngủ lạnh, lẻ loi bên lề.

Không người già nào không nghe tiếng cõi chết, hăm dọa, dụ dỗ, quyến rũ.

Hoặc cầu xin hèn như cóc nhái ễnh ương.

Hoặc cam chịu như heo bò gà vịt bị đồ tể.

Hoặc lặng thinh hiền triết như kiến và sâu trùng.

Tự nhiên thôi, tuổi già, một hôm sẽ chuyện trò với chết.

Khi mặt trăng làm mặt trời nửa khuya.  Tất cả mọi thứ cần đảo ngược. Con người đã sai từ sơ sinh. Nhân loại đã lầm từ tiền sử. Chúng ta thật sự không biết mình là ai?

Sự thật ở bên kia sự sống. Nó không có tai nghe. Không có miệng nói. Chỉ lộ diện trong hơi thở cuối cùng.

Ông hiểu, đã đến lúc cần phải chết. Chỉ có người chết mới hiểu rõ sự sống và sự thật giả trang ra vẻ bí mật.

Mở mắt chờ. Hồi hộp. Nghi ngờ. Kích thích. Miên man.

Rẽ lối vào nghĩa trang, lúc này, bóng tối là ánh nắng.

Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
nếu tôi không thể là người hùng / tôi mang tên người di dân gương mẫu / ôi những chiếc thuyền / & những người trên những chiếc thuyền ấy / can đảm biết bao & khác xa / đám tỵ nạn đương thời chúng ta nợ họ / Tôi ngậm chặt lưỡi / nghe âm thanh / thân thuộc gần như nhà mình / khi tên Dương Thu Hương mất đi dòng sông / trong miệng lão thầy / và chẳng ai buồn hỏi vì sao / mặt tôi giàn giụa. & nhớ đến chiếc bàn buồn bã, / trong góc xó lớp học / tôi viết lời nguyện cầu / cho lũ trẻ sắp vào chật lớp này: / hãy để đám trẻ được xưng tên chúng như mẹ chúng đã từng gọi thế. / hãy để điệp khúc được xướng lại hay cố gắng & cố gắng như thế. / hãy để những câu chuyện không pha chất trọ trẹ / & giữ lại thanh âm không phiên dịch. / hãy để lũ trẻ điền vào khoảng trống bằng ký ức.
những bông hoa Diên Vỹ / nở tím chiều tháng Năm / Anh nở tím hồn em / bắt đầu vào tháng mấy
trên đồi gió khoác áo thư sinh tóc bạc / như lữ hành đi qua đồng bằng / thỏa mãn khát khao / sông dài núi rộng / thèm dòng sữa chảy ra từ lồng ngực / que diêm cháy một lần rồi tắt / vẽ vời chi / trăm cảnh lao đao
Trước đây, Thường Thấu Thấm thuộc về giả thuyết thưởng ngoạn và sáng tác. Tuy nhiên, dịch thuật cũng mang cấu trúc cơ bản của ngôn ngữ và ngữ pháp, được xác định minh bạch về bản chất, cá tính và chức năng, có tính toàn cầu trong hệ thống ngôn ngữ, có tính chung để thông đạt, nên giả thuyết này có thể áp dụng vào dịch thuật, song song với giả thuyết thưởng ngoạn và sáng tác.
Sủa ra xóm sủa xuống làng / Người dân nghe sủa hoang mang tột cùng / Nhưng loài sủa vẫn dửng dưng / Sủa tâng công để cửu trùng sủa khen
Tôi lắng nghe tiếng khóc đâu / đó nấc lên ngày tháng tư lắng / nghe từng âm âm ức ức mà / phỏng đoán tiếng khóc / ấy là khóc mừng vui sum / họp hay tủi hờn chia ly.
khi tiếng đàn chìm vào khuya tối nhường lại cho đàn dế đen / huyên náo gọi nhau / tuyên bố kẻ thua người thắng / vì còn quá nhiều tranh đấu suốt ngày / đài chưa kịp loan tin tức
Ngày ấy, nơi nơi hưởng thái bình / Vì đâu đất nước phải điêu linh? / Triệu người lưu lạc, xa lìa xứ / Giờ giỗ Hùng Vương, khóc một mình....
cho những người chết xa không phải chỉ trên đường hồ chí minh cay nghiệt / nhưng bất cứ đường nào / đưa ra khỏi nước / những xác khô / những hồn ma luẩn quẩn ngơ ngơ ngác ngác / bên Miên bên Việt / chỗ nào là quê hương?
Con số 30 nở / Rung một chùm sương mai / Hạt sương như hạt ngọc / Tan vào nỗi ngậm ngùi