tháng hai ̶ ̶ ̶ những mảnh, những miểng

23/02/202212:55:00(Xem: 2365)
Lied-I-1914_Albert-Bloch
Tranh Albert Bloch.

 

#1

lạc lối trong sương mù

tôi mù

tôi mù tịt

quờ quạng ngu ngơ

cảm ơn định mệnh

vẫn còn đôi tay

để quơ để chạm để ôm để nựng

để dung dăng dung dẻ

để lăn để lắc để lay để lạy

để một ngày bóp cổ định mệnh

để một ngày chân thật với chính mình.

 

#2

cắm đầu cắm cổ chạy

khi vấp ngã mới nhận ra

vẫn chưa vượt qua ngày hôm qua

vẫn chưa bắt đầu ngày hôm nay

thời gian còn lại

nghiến răng sủa và tru

rình rập cái bất chợt

rượt đuổi cái ngậm ngùi cái hối tiếc

choáng ngợp trên phố chiều

cuối ngày đứng tụt hậu

thu mình trong bóng đêm đen đủi.

 

#3

bốc một nắm chữ

quăng qua cửa sổ

nghe tiếng rơi rớt leng keng trên hè phố

không khác ngày cúng cô hồn

tôi ngẩn ngơ không rục rịch

chờ cho đêm về cười rúc rích

ngửa mặt hít thở mùi trăng nguyên tiêu

vu vơ nghe đời đã thâm kim

tri thiên mệnh  ̶ ̶ ̶  hả?

đâu đó dịch vụ mua bán đổi chác nội tạng

không phải để làm phá lấu hay nấu cháo lòng.

 

#4

chiến tranh lây lan

không miễn nhiễm

viễn ảnh:

những mảnh đời đổ vỡ

miểng vụn nát

bê bết máu thịt da

người lê lết xuyên cánh đồng mùa đông

những đứa trẻ lem luốc quấn quýt mẹ cha

không một giọt nước mắt từ khuôn mặt thất thần mỏi mệt  ̶ ̶ ̶ 

đôi nét chấm phá hời hợt

bên không ảnh xám tro tẻ nhạt

có phải đây là sắp đặt cho trò chơi nóng hổi đầu năm?

 

– Quảng Tánh Trần Cầm    

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Luật bất thành văn/ cho phép anh nói dối một ngày/ anh nói dối cả đêm...
Tôi đã đọc thơ Nguyễn Quốc Thái từ hơn một thập niên. Và nhiều người đã đọc thơ anh hơn một nửa thế kỷ. Hình như, tôi chưa thấy dòng thơ nào vui của anh. Và ngay cả những dòng thơ có thể được suy đoán là vui, cũng vẫn có một nỗi buồn thần bí trong đó – nơi đây, đành nói là thần bí, vì không giải thích minh bạch được. Cũng có thể vì tôi thấy nét mặt anh lúc nào cũng buồn. Đó là những lần tôi được gặp anh, khi anh có dịp thăm Quận Cam. Cũng có thể vì Nguyễn Quốc Thái là một nhà thơ ra đời trước tôi khoảng một thập niên, thuộc một thế hệ có nhiều chia ly hơn là gặp gỡ, nhiều tan vỡ hơn là hàn gắn. Cũng có thể vì một vài câu thơ của Nguyễn Quốc Thái, tôi đã đọc qua, và chợt nhớ một vài ý trong đó. Như bài thơ có nhan đề Todo Passa. Anh làm bài thơ này từ Sài Gòn, vào tháng 12 năm 2017. Trích năm dòng đầu như sau. / Một mình tôi với những câu thơ đau đớn mới/ Lời vỗ về an ủi như tiếng gió lùa qua bến bờ lau sậy / Tôi ngã xuống như một hẹn ước dở dang ...
ngôn ngữ tình yêu của em nặng trịch như ánh mắt cha / trừng trừng nhìn quan tài con trai không chớp / thứ mà người ta dùng nó dựng súng ống / ngôn ngữ tình yêu của em – tiếng nấc nghẹn của mẹ / em giữ nó trong lòng khi khóc và khi ngưng khóc / em giữ nó thật chặt. Đan bện nó như tấm lưới ngụy trang / trang điểm nó bằng màu sắc mùa màng, may ra / dấu được ai đó.
quê hương tôi đã hư hoại sau bao tháng tư / mục ruỗng từ trong ra ngoài / chôn trong ngôi mộ dân tộc tập thể / cao và rộng ̶ ̶ ̶ trùm khắp trải dài ngày ngày nín thở trong nhà mồ kín hơi...
thân hướng dương cháy xém / gục đầu nhìn về phía mặt trời / tiếng đạn bom vần vũ trên cao...
Em xa Phố Thị lâu rồi/ Có quên không nhỉ những nơi hẹn hò/ Khu rừng Trắc - Bá bây giờ/ Mùa Thu đã gọi vàng xưa đổ về...
Còn bao nhiêu những lần Xuân/ Ta về ở lại quê hương/ Tìm vết tích xưa chiến trường/ Gom bao mảnh vụn thịt xương...
tuổi thất thập bản tính bất thường/ bàn tay vuốt mặt đang già...
Ta đã làm xong phận sự một nhà văn. Vậy thôi.
thượng đế thì xa mà cái ác thì gần ̶ ̶ ̶ / vô vàn cuộc sống bỗng chốc đổi thay mãi mãi / những vấn nạn của bạn và tôi trở nên vô nghĩa...