Nhìn lửa

27/08/202220:55:00(Xem: 3433)
1- Ann Phong, fighting for depression, acrylic, 8x8, 2019
Tranh Ann Phong.



buổi chiều

im lặng nhìn mặt hồ đầy rong

cười với cỏ cây

lá khô thiếu nước héo vàng

tơi tả như manh áo trên hình nộm

gã thông minh ngơ ngác đi vào chính trị

vòng vo ngôn ngữ 

những mị dân lấp liếm

tìm chưa ra phương án thỏa mãn môi sinh

 

buổi tối

ngọn lửa hồng bắn những tia sáng

như sao xẹt Perséides mỗi năm trở lại

rồi vẫy tay đi qua

niềm tin lóe sáng ấm lòng

hay chỉ là quang tử photon của đất trời vũ trụ 

ngàn năm không mỏi mệt

lẽ vô thường ám ảnh tâm thân?

con chó vàng lông xù thoi thóp

cuộc tử sinh vẽ ra độc đạo

ngọn cỏ cành cây rung động

trái tim người băn khoăn…

 

tháng tám hạ tàn

những luận ngữ lắng sâu tâm thức

đứa bé sơ sinh chào đời thật đẹp

như bài thơ trên tay

long lanh viên sỏi nhỏ âm thầm

mãn khai đáy biển

như cánh tường vi nở muộn

góc tường và chân mây

 

ô cửa mở ra biển

mặt trời mọc lên từ hơi thở

em hãy tìm một ngôn từ ngắn nhất

để bắt cầu cho những khoảng trống

lặng im…

 

– thy an  

(Tặng anh em Nguyễn Hoàng, 26-08-2022)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi về đó chỉ cần em ôn lại | Chút mơi xưa xanh ngọn lá đương thì | Tim loạn nhịp cuồng yêu cơn vồ vập | Cả sa bàn trên gân mạch li ti
Ngày mai, tôi ra đi. | Đêm nay ngồi một mình với thức. | Tự hứa với lòng, sẽ im lặng từ đây. | Sẽ vô ích, sẽ thất vọng, sẽ gây thêm thù oán.
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình