Thơ Tháng Một

07/11/202208:06:00(Xem: 3393)

600x343_Photo-Internet

THƠ QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

NGÓN TAY GIỮA

 

chỉ thẳng vào mặt hắn

trong áp phích trên tường  ̶ ̶ ̶  

thằng chết tiệt chết bại liệt

chết không kịp trối

chết bầm dập nát thịt tan xương

 

giữa  thiên địa miên man

ngón tay giữa

không chỉ bâng quơ

không chỉ trăng không chỉ sao

mà chỉ mặt kẻ giết người  ̶ ̶ ̶  

ngày tận số đã đến

lưới trời khó lọt

đừng cười hoang tưởng

 

những đứa trẻ ukraine oằn mình trong cuộc chiến

ký ức sao quá mong manh

không biết em sẽ còn nhớ ngày hôm nay

và những ngày sắp tới

 

tôi không biết phải nói gì

để chuyên chở cảm xúc

và trấn an

trong tháng ngày thắt tim nghẹn họng

xin thượng đế

cho em được bình an.

 

– Quảng Tánh Trần Cầm  


@@@

THƠ NGUYỄN HÀN CHUNG

TƯỚNG VỀ HƯU

(Mở mắt chúng ta chợt nhớ Nguyễn Huy Thiệp)

 

Mắt xanh

tướng còn đương

cho TƯỚNG VỀ HƯU

hiển lộ trong đời

không biết

người viết TƯỚNG VỀ HƯU

có gặp ông tướng về hưu nào

trong lễ tang mình không nhỉ?

Người cầm bút đời sau

nếu không đủ tài phủ nhận ông

hãy viết khác ông
     mới làm ông thỏa ý

 

Tụng ca ông vĩ đại rất cần

cần cho những người cầm bút phân vân

phẩm tiết như ông hay bẻ cong ngòi bút

Tướng còn đương

Tướng về hưu

cả những tướng quân đã chết

đọc TƯỚNG VỀ HƯU của ông

trên trướng dưới mồ

Mắt ông nhắm rồi

mở mắt lũ văn nô

mở cả mắt chúng ta

những người làm văn chân thực

ở bất cứ nơi đâu trên trái đất

 

Tâm càng cao thì nhục càng sâu.

 

*

 

N G H Ệ S Ĩ!

 

Chúng tôi tin các anh có một tâm hồn rất đẹp

làm rung động những gì sâu xa nhất trong lòng khán thính giả

Tôi khóc cười cùng với anh

Chúng tôi tin những giọt nước mắt trong bi hài khúc cầm ca của anh rơi dưới ánh đèn vô cùng thánh thiện

Chúng tôi cười ngặt nghẽo chia sẻ niềm vui với một vai diễn xuất hài tuyệt diệu của anh

Chúng tôi muốn được rờ cái chéo áo của thần tượng đời mình

Chúng tôi không tiếc những đồng tiền được làm ra từ mồ hôi của cuộc đời lao lực

Anh có tin không con chúng tôi nhịn ăn sáng để có tiền cho cả nhà háo hức đến rạp xem anh diễn để được khóc được cười với các diễn viên

Khi có anh không may mất sớm chúng tôi khóc như là người thân miên viễn ra đi đến nỗi có người cười nhạo khóc một diễn viên hài mà như khóc cha mình chết

Chúng tôi yêu các anh như thế đó những người nghệ sĩ yêu quý của tôi ơi!

Chúng tôi không ganh ghét khi các anh ở lâu đài sắm sanh toàn cổ vật kim cương, san hô, mã não quý hiếm trên đời bởi nghĩ các anh tài hoa tột đỉnh rèn luyện công phu xứng đáng được hưởng thành quả tự thân

Càng yêu các anh bao nhiêu , kỳ vọng trái tim thanh khiết của các anh bao nhiêu chúng tôi càng phẫn hận bấy nhiêu khi vỡ lẽ ra anh xem chúng tôi như như tấm thảm chùi chân cho anh bước lên đài danh vọng hưởng tiền rừng bạc bể .

Chúng tôi thất vọng đến đau đớn tìm mọi lý do không tin các anh đã lợi dụng sự ngây ngô mê muội của chúng tôi để sống trên xa hoa và xử sự dối trá với những người nuôi anh thành người nổi danh sang cả

Cái gì làm cho anh tha hóa hay bản chất các anh là vậy?

Tôi không nỡ nhổ vào mặt người tôi quý trọng thương yêu mà mới hôm qua thôi còn chỉ muốn ôm hôn cho phỉ dạ

Anh có hiểu sự héo úa đến cạn cùng niềm tin của chúng tôi đến hai chữ nghệ sĩ không anh.

Nghệ sĩ ơi sao các anh đành làm vậy

làm vậy sao đành!

Nguyễn Hàn Chung

(Houston TX một ngày cuối thu 2022)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ừ xuân uyển chuyển như em bước / Mỗi khoan thai là mỗi nhành mai / Cớ gì anh lại như... chú chuột? / Để em mang vuốt giấu trong tay?...
Đàn bà trong chiến tranh không giống hình vẽ hay tiểu thuyết. Giống búp bê biết nói, thời bình giá cao thời chiến giá rẻ. Thời nào cũng dễ thay áo cởi quần. Để búp bê nằm xuống, nó nhắm mắt. Bóp mạnh vào thân, nó kêu. Lúc lắc, nó tự động nói. Nhưng đàn bà chỉ giống, không phải búp bê vì khóc ra nước mắt thật.
Thơ của ba người, Quảng Tánh Trần Cầm, Thy An, Trịnh Y Thư...
Khi một mình anh thích Nghĩ đến hình ảnh chúng ta bên nhau: Khi bên nhau anh lại nghĩ Anh thích được ở một mình.
Khi mặt trời bỏ đi / tuyết đầu mùa tìm đến / những cánh tay màu trắng / cầm trái tim trẻ em
Hai bài thơ của nhà thơ Trần Hoàng Vy...
mùa thu bỏ đi khi khu rừng không còn lá đỏ / ước mơ tan theo sương / xin ngôn ngữ viết lên lời yêu thương man mác / như con chim trên cành cất tiếng kêu thật nhẹ...
"Rơi" là một bài thơ trích trong tuyển thơ Tháng Năm Là Mộng Đang Đi của nhà thơ Nguyễn Thị Khánh MInh, xuất bản nay mai. Chỉ trong một bài thơ ta có thể có cái nhìn trải rộng bao quát về kiếp người, từ lúc "Rơi vào bụng mẹ đầu thai," cho đến lúc "Hóa thân sương hạt chơi vơi cõi ngoài." Và giữa hai mốc điểm đến và đi đó, là: Tan sương bao kiếp giấc mơ / Trôi đi bao nỗi ngẩn ngơ kiếp lời / Dường như là tôi đang rơi… Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tim giờ đây đã mỏi. Đập mãi cả triệu lần. Còn một chút phân vân. Nhớ hồn nhiên tuổi ấy. Thời tình yêu trang giấy. Vẽ biết bao hình hài. Tóc lượn, tà áo bay. Còn chăng? Trơ thân hạc...
hình bóng xa xa bên trái, em chỉ tôi | nụ cười cô lập | những tòa nhà gắng sức cào bầu trời mà không gây thương tích | vẻ đẹp, tay người | giấc mơ vô tận, những con số chồng chất lên nhau
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.