chúng tôi ngày đó

4/24/202313:47:00(View: 2005)

Refugees Ann Phong

 

chúng tôi ngày đó

những thanh niên gầy nhom

lớn lên theo chiến tranh, tìm kiếm mình trong lời hát

nhạc tình, nhạc tiền chiến, nhạc phản chiến

phim Romeo và Juliet

thương phận người, phận nước

than nỗi buồn nhược tiểu

và mơ

 

bứt ra khỏi lớp học

mắt còn đọng hình ảnh người yêu, chúng tôi đã quen tay súng

những con rắn lột mình

bùn Đồng Tháp, rừng Tây Nguyên, sỏi Quảng Nam Quảng Trị

tấn công, đẩy lùi, bảo vệ, giết

thành tinh

thành thiên thần

người khổng lồ

ngủ với chiến tranh, không biết mình biến dạng lúc nào

 

định nghĩa độc lập tự do

hỏi, chúng tôi sẽ nhún vai, ngượng

đầu ngẩng cao, chửi thề khi bất bình người lãnh đạo

không nhượng đảo, không cắt đất, không xâm phạm

đó là cách chúng tôi hiểu

độc lập tự do

 

chúng tôi bây giờ

những ông già tóc tro

những trái khô, hạt quắt queo tàn hận

bãi cạn

chiếc buồm rách nằm trêu nắng

những đợt sóng li ti nhìn chúng tôi bực tức

nửa thế kỷ

buông đi và siêu thoát

chúng tôi cười, buồn

nhạc lính, nhạc tình chúng tôi viết

lương tâm của cuộc chiến, còn đang hát

chúng tôi thuộc về biển động. vải thô không mục dễ dàng

****

 

us, those days

 

us, those days

skinny young men

growing up along the war, we searched for ourselves in lyrics

of love songs, pre-war music, anti-war music

the movie Romeo and Juliet

felt sorry. our land, us

lamented weak country sadness

and dreamed

 

yanked out of the classroom

eyes still holding a girl’s image, we already knew how to shoot

the snakes shed their skin

Dong Thap mud, Central Highlands forest, Quang Nam Quang Tri gravel

repel, defend, kill, attack

turned into goblins

into angels

giants, slept

with the war we didn’t know when the transformation began

 

definition of independence and freedom

asked, we’d shrug, awkward

head held high, swear when leaders disappointed us

not cede islands, not move border posts, not encroach

that’s how we understood

independence and freedom

 

us, now

ash gray haired old men

dry fruit, wretched pit of withered hatred

on a shallow beach

the torn sail rests, teasing sunlight

tiny waves look at us, disturbed

half a century

let go, be to the other world

we smile, sad

soldier songs, love songs we wrote

conscience of the war, still sung this minute

we belonged to the rough sea, sailcloth not disintegrate easily

 

kc Nguyễn

 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Có ai thật sự thấy thi sĩ? | Có ai thật sự hiểu thơ? | Thơ vẽ hoa Hướng Nguyệt | tròn như trăng | cánh trong như gương | nhìn thấu thế giới nhụy như viễn vọng kính nhìn vào không gian.
Những khúc thơ ngắn của nhà văn Trần Hoàng Vy. Cảm xúc cô đọng, bất ngờ...
phân thân ̶ ̶ ̶ bạn nói phân thân / nhẹ nhàng tách rời khỏi xác / lênh đênh trên dòng chảy vô hạn / bềnh bồng trong bầu sinh quyển phi trọng lượng / như lạc vào một bức tranh chagall...
Trong thơ ta có gió / Để tháng ngày ngao du / Trong thơ ta có núi / Đứng bên bờ ưu tư...
Gerald McCarthy vào Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ năm 17 tuổi, phục vụ tại Việt Nam trong hai năm 1966-1967, trong Tiểu Đoàn 1 Công Binh Chiến Đấu Hoa Kỳ (1st Combat Engineer Battalion) tại Chu Lai và rồi tại Đà Nẵng. Sau một nhiệm kỳ trong quân ngũ, McCarthy đào ngũ, bị bắt vào một nhà tù dân sự rồi chuyển vào quân lao. Những bài thơ đầu tiên của ông gom lại ấn hành trong thi tập War Story, ghi lại các suy nghĩ với kinh nghiệm tại Việt Nam. Sau đó, ông tham gia các hoạt động phản chiến và in nhiều thi tập khác. Nhà thơ D.F. Brown sinh năm 1948 tại Springfield, Missouri. Ông phục vụ trong Lục quân Hoa Kỳ từ 1968 tới 1977, trong đó từng giữ nhiệm vụ lính cứu thương trong tiểu đoàn Bravo, 1/14th Infantry tại chiến trường Việt Nam các năm 1969–70. Năm 1984, Brown in tập thơ đầu tay, nhan đề Returning Fire, trong đó, bài thơ ngắn nhất có nhan đề ghi bằng tiếng Pháp “L’Eclatante Victoire de Khe Sanh” (Chiến Thắng Huy Hoàng tại Khe Sanh).
Mariupol | không phải Sài gòn | mà trái tim tôi nặng trĩu | có bất công không | tôi và trái tim | đã chồng bốn mươi bảy năm của nỗi đau trường kỳ lên vai Mariupol
nói lời giã biệt với một ly cà phê không đường | có cần gì mật ngọt | một ngày nào hồi tưởng | mỉm cười ta đã thử mọi hương vị của tình yêu | mối tình không đi tới đâu, dấu chấm than tất nhiên là những hớp cà phê đậm
sau bấy nhiêu năm / con dốc không già hơn / không nghèo hơn / không trơ trọi hơn / nó chỉ biến / nó chỉ mất / không để lại một dấu tích...
tháng tư / mùa xuân trở mình / lung lay những ký ức và phế thải ngủ quên...
Trở về rồi, Thầy có thấy gì không? / Đôi mắt em, trên hàng cây phượng đỏ / Khi đầu hè hoa trổ bông rực rỡ / Sợ ngày chia tay lá khép chờ mong...